483- ĐƯỢC THÂN NGƯỜI LÀ
KHÓ, PHẢI NỖ LỰC TU TẬP ĐỂ CỨU LẤY MÌNH
(30:17) Cho
nên, Thầy nói phải ráng nỗ lực tự cứu mình. Ai có thân cũng có khổ. Mà nếu mà
các con không tự cứu thì mấy con chịu lấy cái đau khổ đó. Sanh, già, bệnh, chết,
mấy con không thể nào thoát khỏi. Và luân hồi mấy con cũng sẽ mở cửa, tiếp tục
tương ưng, mấy con luân hồi. Bởi vì tâm của mấy con tham, sân, si thì phải
tương ưng với tham, sân, si, thì phải sanh ra làm người, làm thú vật, không thể
nào chạy khỏi.
Nghĩa là bây
giờ, chúng ta ngồi đây là ai cũng mặt người, ai cũng là con người. Nhưng mà bỏ
thân này chưa chắc đã là con người nữa. Cái nghiệp của nó, mấy con giết hại
chúng sanh, mấy con không chạy khỏi cái thân của chúng sanh đâu. Nghĩa là ăn
con heo phải làm con heo, giết con heo phải làm con heo. Mà giết con gà phải
làm con gà. Không bao giờ quy luật nhân quả nó tha mấy con đâu.
Nhân là cái
hành động. Mà quả là gặt lấy cái quả của nó. Hành động giết con gà phải trả quả
con gà. Mấy con ăn bao nhiêu con gà, giết bao nhiêu con vật thì mấy con phải trả
quả, không chạy đi đâu hết. Mà trả còn nhiều nữa, chứ không phải là trả một
thân này, giết có con gà trả một con gà, không phải. Giết một con gà phải trả
mười con gà, làm thân mười con gà.
Không, Thầy
nói mấy con chưa tin đâu. Khi mấy con tu rồi, mấy con quét sạch hết năm cái Ngũ
triền cái. Tức là Ngũ triền cái mà Phật dạy năm cái màn ngăn che. Hiện giờ tâm
mấy con còn tham, sân, si thì đó là cái màn ngăn che. Cho nên mấy con không thấy
gì cả hết.
Nghĩa là một
cái người tu mà quét sạch năm cái màn ngăn che này, tham, sân, si hết. Cách
vách nhìn ra ngoài thấy suốt, thông suốt hết. Nhìn vũ trụ này nó ở trước mặt mấy
con, chứ không phải mênh mông, không phải là vô tận như vậy. Bao nhiêu hành
tinh sống, bao nhiêu loài người trên vũ trụ này, mấy con đều biết hết. Cái đôi
mắt của mấy con, cũng đôi mắt này mà nhìn thông suốt cách vách. Các con nhìn suốt
qua vách được là tham, sân, si mấy con sạch.
Mục đích của
đạo Phật là quét cho hết tham, sân, si là chứng đạo. Mà con người hết tham,
sân, si là Vô lậu. Các con thấy, con người có khả năng lắm chớ. Chớ đâu phải
con người không có khả năng. Do mấy con chưa biết cách tu, cho nên tâm tham,
sân, si chưa hết mà mấy con bị mờ mịt, bị che đậy, mấy con không thấy được gì cả.
(32:40) Mấy
con đủ sức, đủ khả năng. Con người sinh ra là mấy con có phước báu. Gặp được
chánh pháp, hôm nay được nghe lời Thầy nói, đây là con đường của đạo Phật thật
sự. Chớ không phải là con đường dạy chúng ta cầu cúng, mê tín, cầu siêu, cầu
an, không có điều đó.
Chỉ bây giờ
mấy con biết được, mấy con nỗ lực tu tập. Mà muốn tu tập trong gia đình thì mấy
con chỉ có sống đạo đức. Biết nhẫn nhục, tùy thuận, biết bằng lòng trước hoàn cảnh
để xả tâm. Không cãi cọ, không làm đau khổ người khác. Trong gia đình chỉ có
bao nhiêu đó thôi, không thể tu cao hơn.
Nhưng muốn
thật sự mà làm chủ được sự sống chết như Thầy thì hãy về cái Tu viện nào đó. Chớ
còn cất cái thất ở riêng mà tu thì chẳng biết đường đâu. Các con đi vào cái chỗ
có một người tu làm chủ rồi, người đó sẽ trực tiếp hướng dẫn mấy con. Xin một
cái thất, người đó sẽ cho và dạy mấy con phải cách thức sẽ như thế nào, độc cư
như thế nào, không tiếp duyên như thế nào. Người ta dạy cách thức từ căn bản
cho đến khi mấy con chứng đạo. Không lâu, trong năm tháng, sáu tháng, bảy
tháng, mấy con chứng đạo. Chứ không phải tu năm này qua năm khác, đời này qua đời
khác mới chứng đạo. Không phải đâu! Đạo Phật có xác định thời gian rất rõ ràng
mà “bảy ngày, bảy tháng, bảy năm”.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét