479- PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý, TÂM
VÔ LẬU GIẢI THOÁT CỦA ĐẠO PHẬT
(01:54) Tu
tập pháp gì?
Tức là pháp
Như Lý Tác Ý. Thầy nói đơn giản, quá đơn giản. Ngồi đây mà Thầy nhắc “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Mà khi tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự nó có giận hờn, phiền não trong đó không?
Mà thân an lạc
thì nó có đau nhức chỗ nào không?
Không!
Tâm thanh thản
thì có nghĩ ngợi, có lo lắng chuyện gì đâu? Mà lại bất động. Ở ngoài kia ai chửi,
ai mắng, ai làm gì mình ở trong này giữ tâm bất động đừng để cho tâm mình giận
hờn, phiền não. Thì đó là tâm bất động.
Cho
nên “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” đó là chơn lý giải
thoát của đạo Phật. Là tâm Vô lậu.
Hiện bây giờ,
chúng ta ai cũng là người đang có lậu hoặc, giận hờn, phiền não. Thân đau nhức
chỗ này, đau nhức chỗ kia là lậu hoặc.
Mà đạo Phật
tu để chứng được đạo là chứng chỗ Vô lậu, chứng chỗ không còn phiền não, đau khổ.
Không còn tham, sân, si, mạn, nghi, là chứng chỗ đó.
Mà nói tâm
Vô lậu tức là nói quả A-la-hán. Chữ A-la-hán có nghĩa là Vô lậu. Cái người mà
tâm Vô lậu là người chứng quả A-la-hán. Đơn giản, quá đơn giản! Thầy nói thật sự
nếu biết pháp, Thầy chỉ ngồi trong vòng một ngày cho đến bảy ngày chứng đạo. Tại
sao? Tại Thầy chứng từng phút giây Thầy thấy rất rõ.
Bây giờ Thầy
nói thử, các Phật tử ngồi lắng coi thử nghe tâm chúng ta như thế nào, thanh thản.
Rồi thân chúng ta bây giờ ngồi đây không thấy đau nhức chỗ nào hết, là an lạc.
Và bây giờ không ai làm cho tâm mình động hết, không có pháp nào làm cho tâm
mình động hết, là bất động. Vậy đó là chơn lý thật sự Vô lậu. Nó giải thoát
ngay liền chỗ đó.
Mà bây giờ một
phút chúng ta giữ trọn chưa? Chưa. Nửa phút mà có niệm này, niệm kia khởi trong
đó rồi. Có phải không mấy con? Trạng thái nó phải giữ gìn kéo dài chớ.
(03:53) Cho
nên, cái trạng thái bất động đó, vô lậu đó chúng ta phải tu tập, nó mới kéo dài
được cái thời gian. Bắt đầu từ một phút cho đến ba mươi phút. Ba mươi phút đến
một giờ. Rồi từ một giờ, hai giờ cho đến ba giờ, rồi mười hai giờ, rồi hai mươi
bốn giờ, rồi bảy ngày đêm. Bởi vì đức Phật ở trong kinh Tứ Niệm Xứ, đức Phật
xác định rất rõ ràng “bảy ngày, bảy tháng, bảy năm”. Bắt đầu
vào tu mà chúng ta giữ gìn cái tâm, đó tâm bất động đó ở trên Tứ Niệm Xứ. Trên
thân quán thân để nhìn thấy coi nó bất động hay là nó động?
Cho nên, khi
mà nó động, nó khởi niệm ngay liền: “Tất cả các niệm đều là ác pháp, đều
là tham, sân, si, lìa khỏi nơi đây, chỗ này chỉ có tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự mà thôi”. Mình chỉ cần tác ý như vậy, tâm mình trở về bất động,
niệm dừng mất đi. Rồi có niệm chúng ta tác ý.
Nhưng nó có
ba cái niệm, ba cái niệm mà nó hay đến với chúng ta đó là:
- Ý thức khởi niệm: Cái Ý chúng ta
thường hay khởi niệm, ngồi yên lặng chút, nó nghĩ cái này, nghĩ cái kia,
lo cái nọ. Đó là niệm thứ nhất.
- Niệm thứ hai: Chúng ta ngồi lâu
bị mỏi mệt đau nhức. Ngồi lâu thế nào người nào cũng có bị mỏi mệt. Phải
lúc lắc, không ngồi bất động được. Nghiêng qua lắc lại, hoặc là tê chân hoặc
là mỏi chân hoặc phải đi, chớ không thể nào đứng lại, không thể ngồi lại
được. Đó là niệm cảm thọ. Niệm cảm thọ.
- Còn cái niệm nữa, khi ngồi yên lặng
như thế này không niệm gì hết. Thì lại hôn trầm thùy miên, ngồi gục tới, gục
lui.
Có ba loại
niệm mà chúng ta cần phải diệt để bảo vệ cái tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự. Mà chúng ta có pháp Như Lý Tác Ý mà. Đức Phật nói: “Có Như Lý Tác
Ý, Lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh…” ngồi đây yên lặng kéo dài, mà
khoảng độ chừng một phút, hai phút chúng ta tác ý “Tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự”. Rồi ngồi yên lặng, yên lặng một lúc. Hoặc ngồi yên lặng có niệm khởi
trong tâm, có hôn trầm thùy miên tác ý, có cảm thọ tác ý. Quý Phật tử nhớ kỹ, về
tu tập rất là tiện lợi, không có gì khó khăn cho cái sự tu tập của chúng ta.
(06:21) Bắt
đầu mình vào ngồi tu, tất cả những thì giờ mình dành cho nó trong buổi khuya,
ai cũng ngủ hết mình thức dậy, ngồi yên tĩnh tu. Hoặc là ban ngày mình thấy giờ
phút nào rảnh từ năm phút mười phút đều ngồi lại tu được.
Mình chỉ nhắc,
đầu tiên tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi
ngồi yên lặng.
Khi trong đầu
chúng ta có một niệm khởi thì ngay đó tác ý ngay liền: “Tất cả các niệm
khởi đều do tâm tham, sân, si, mạn, nghi. Hãy đi khỏi chỗ này, chỗ này chỉ có
tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự mà thôi”. Thì khi đó niệm sẽ dừng
mất.
Bây giờ tới
cái niệm cảm thọ: “Thọ là vô thường, hồi nãy không mỏi mệt, bây giờ mỏi
mệt đau nhức thì hãy rời khỏi thân ta đi, ở đây chỉ còn có một cái niệm là
thanh thản, an lạc, vô sự”, cứ tác ý. Mà còn cảm thọ tác ý nữa, còn cảm
thọ tác ý nữa. Tác ý đến khi mà cái cảm thọ không còn nữa, thì đó là thân chúng
ta an lạc. Chúng ta đuổi mà.
Cho nên,
phương pháp của Phật là đuổi bệnh. “Có Như Lý Tác Ý Lậu hoặc đã sanh
thì bị diệt”. Nó đã sanh tức là nó đau nhức chỗ này, đau nhức chỗ kia
thì tác ý nó sẽ bị diệt chớ. Nó sẽ hết bệnh chớ. Chớ đâu lý nào. Không lẽ ông
Phật gạt chúng ta sao? Đức Phật là một người không thể nói dối chúng ta được.
Nói thật, và có người làm được. Như Thầy bây giờ mà cái bệnh nào mà lọt vào
thân Thầy, Thầy bảo: “Đi, Thọ là vô thường không vào được đây”. Thì
ngay đó hết liền. Còn mấy con chưa hết là tại vì mấy con chưa có sức an trú.
Còn Thầy có sức an trú của tâm bất động. Bởi vì Thầy ngồi đây nó không nghĩ ngợi
gì. Còn mấy con luôn luôn ngồi lại, yên lặng thì nghĩ cái này, nghĩ cái kia,
nghĩ cái nọ. Nó không thể được như Thầy. Cho nên mấy con đuổi nó, nó chưa chịu
đi. Chớ tâm mấy con mà bất động thật sự, mấy con la nó tiếng, nó đi mất. Gọi là
làm chủ bệnh. Đạo Phật làm chủ thật sự mà mấy con. Bằng cái pháp Như Lý Tác Ý.
Ý thức lực mà. Thì mấy con thấy cái tâm mà Vô lậu, cái tâm bất động, thanh thản
đó, nó có lực của Vô lậu.
(08:35) Cũng
như bây giờ, tâm của các con là đang tâm hữu lậu. Có lậu hoặc, có phiền não, có
đau khổ, có tham, sân, si, thì nó có cái lực của hữu lậu chớ sao. Cho nên, khi
nghe người ta nói, chửi mình thì ngay đó tâm mình sân ngay liền. Thì ngay liền
sân liền đó là lực chứ sao, lực hữu lậu.
Còn cái lực
Vô lậu là cái gì mấy con biết không?
Khi tâm mà
kéo dài bảy ngày đêm bất động thì Tứ Thần Túc sẽ xuất hiện. Thầy có luyện nó
đâu? Tại cái tâm bất động mà. Cái tâm Vô lậu mà mấy con. Nó xuất hiện Tứ Thần
Túc.
Cho nên, khi
mà ở trên Tứ Niệm Xứ tức là Chánh niệm. Ở trong Bát chánh đạo gọi là Chánh niệm-
Tứ Niệm Xứ. Mà bảy ngày đêm tâm bất động thì có Tứ Thần Túc. Thì lúc bây giờ
chúng ta mới bước sang qua, chúng ta nhập các định. Bởi vì có Định Như Ý Túc mà
- Định như ý mình muốn. Còn mình chưa có Định Như Ý Túc mà ngồi tu thiền định,
là thiền định gì? Bộ mấy con điên sao? Ngồi tu chi ức chế ý thức của mình? Để
rơi vào tưởng định, chứ tưởng định gì?
Cho nên, đó
là cái sai. Cái sai của mọi người. Của mọi quý thầy ở trong thế gian này đang
hiểu lầm đạo Phật. Đạo Phật dạy chúng ta tu thiền định bằng cách ly dục, ly ác
pháp. Bằng cách ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện trong pháp Tứ
Chánh Cần.
Mà khi chúng
ta tu Tứ Chánh Cần ngăn ác diệt ác hằng ngày, trong tâm chúng ta không còn một
niệm nào khởi, ngồi rất tỉnh táo, thì chúng ta mới chuyển qua Tứ Niệm Xứ. Chuyển
qua Tứ Niệm Xứ để kéo dài cái thời gian bảy ngày đêm tâm bất động đó.
Còn có niệm
khởi ra khởi vô mà tu Tứ Niệm Xứ là mấy người chưa biết tu Tứ Niệm Xứ. Các con
thấy, Tứ Chánh Cần rồi mới Tứ Niệm Xứ chớ. Dục không cái mở trường thiền tu Tứ
Niệm Xứ. Như mấy con giới luật chưa nghiêm chỉnh, năm giới chưa trọn vẹn vô tu
Tứ Niệm Xứ, mấy con muốn điên hả? Ở đó ức chế.
(10:31) Cho
nên, thiền Minh Sát Tuệ là dạy chúng ta tu ức chế tâm trên cái cơ bụng phồng xẹp
theo hơi thở. Đó là dạy mấy con đi vào cái chỗ tưởng định. Mấy con sẽ bị điên
chết. Mấy con thấy cái sai của người ta chưa hiểu Tứ Niệm Xứ.
Tứ Niệm Xứ
sau khi chúng ta tu Tứ Chánh Cần tâm bất động. Nhưng mà vì tâm bất động còn vi
tế của tham, sân, si, cho nên, chúng ta mới tiến qua Tứ Niệm Xứ. Cho nên vào Tứ
Niệm Xứ là tâm không niệm, tự nó không niệm, chớ không phải ức chế nó. Còn
chúng ta dùng hơi thở dùng này kia là ức chế, là sai. Tại sao có Định Niệm Hơi
Thở? Người ta không hiểu Định Niệm Hơi Thở. Định niệm Hơi Thở là một cái loại định
để tu tập các pháp môn từ Tứ Chánh Cần đến Tứ Niệm Xứ.
Các con thấy,
trên Tứ Niệm Xứ ở trong Định Niệm có một đề mục của Định Niệm Hơi Thở dạy tu Tứ
Niệm Xứ. “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân
tôi biết tôi thở ra”.
Cảm giác
toàn thân là gì?
Là trên thân
quán thân, mấy con. Có phải không? Nhưng mà vẫn biết hơi thở ra vô. Vì vậy mà
lúc bấy giờ, ở trên Tứ Niệm Xứ chúng ta vẫn thấy hơi thở ra vô. Nhưng không phải
tập trung trong hơi thở. Mà cảm nhận toàn thân, đó là cái đề mục của Định Niệm
Hơi Thở.
Còn bây giờ,
tâm mấy con ngồi tu Tứ Chánh Cần cứ ngăn ác diệt ác, mà loạn tưởng nó cứ tuôn
ra trào ra, như thế này. Đuổi hoài không hết mà cứ tuôn ra. Ngồi yên lặng nó cứ
nghĩ cái này nghĩ kia, thì làm sao đây?
Trong Định
Niệm Hơi Thở đức Phật dạy rất rõ: “An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít
vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”. Mình chỉ nhắc bảo cái tâm
an ổn, đừng có niệm khởi nữa. Ýmục đích cái câu đức Phật dạy trong Định Niệm
Hơi thở. Thì lấy cái câu đó ra tác ý, thì “Có tác ý thì Lậu hoặc chưa
sanh sẽ không sanh, mà đã sanh bị diệt”. Đức Phật đã nói mà. Mình tác
ý câu đó một hơi thì cái tâm mình nó yên lặng. Nó không niệm.
Còn hôn trầm,
thùy miên, như thế nào?
Trong Định
Niệm Hơi Thở cũng có dạy chúng ta rất rõ ràng chứ gì: “Với tâm định tỉnh
tôi biết tôi hít vô, với tâm định tỉnh tôi biết tôi thở ra”. Bây giờ
nó gục lên, gục xuống, nhắc nó bảo nó định tĩnh lại, thì nó tỉnh lại. Thì bây
giờ nó hết hôn trầm, thùy miên chứ sao. Ở trên hơi thở, nương hơi thở tác ý nó
một hơi nó tỉnh.
Đó là những
cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở để tu các pháp. Chớ không phải tu riêng Định
Niệm Hơi Thở. Còn mấy con tu riêng Định Niệm Hơi Thở là mấy con lấy hơi thở.
Như các Tổ không hiểu mới chế ra Lục Diệu pháp môn Sổ, Tùy, Chỉ, Quán, Hoàn, Tịnh.
Là sai!
Phải không,
mấy con thấy, đâu có hiểu Phật pháp đâu. Phật dạy chúng ta mười mấy cái đề mục,
để chúng ta tu tập. Ví dụ bây giờ, tâm các con đang sân nè. Ai nói gì tức quá,
sân lên thì mấy con dùng một cái câu Định Niệm Hơi Thở. Thì mấy con cũng sẽ hết
sân liền tức khắc. Như thế nào? Như thế nào mà để tâm chúng ta hết sân?
“Quán ly sân
tôi biết tôi hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra”.
(13:47) Rồi
hít vô, thở ra. Rồi tác ý hít vô thở ra. Cứ một hơi cái tâm nó bám vào hơi thở
thì tâm sân nhìn lại nó không còn sân nữa. Đơn giản, quá đơn giản! Mà làm chủ
được sự sống chết của chúng ta, được sự bình an cho thân tâm của chúng ta. Tại
sao chúng ta không làm?
Còn bây giờ
thân chúng ta đau nhức. Trong Định Niệm Hơi Thở cũng có dạy cái câu để mà chúng
ta, để giúp cho thân chúng ta không còn bị đau nhức.
“An tịnh
thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”.
Rồi hít vô
thở ra. Nhưng thân nó đâu phải tác ý một lần nó hết đâu? Thì vẫn còn cảm giác
đau thì chúng ta tác ý nữa. Đến khi mà cái thân chúng ta an ổn hoàn toàn thì
đau hết đau rồi. Có phải Định Niệm Hơi Thở là một cái phương pháp đẩy lui các bệnh
khổ trên thân chúng ta không? Dễ dàng quá! Tại sao chúng ta đọc như vậy mà
chúng ta không hiểu? Lại bây giờ lại chổng khu đem mười sáu, mười tám đề mục của
Định Niệm Hơi Thở ra mà tập. Tập gì lạ lùng vậy?
Cái mục đích
của nó là khi có đối tượng thì chúng ta dùng nó mà đẩy lui. Nhưng đẩy lui như vậy
có nghĩa là ở trên Tứ Chánh Cần ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện.
Cái thiện của Tứ Chánh Cần là gì? là “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”. Chớ không có thiện mà ngồi đây mà nghĩ rằng phải đi làm việc từ
thiện, bố thí đầu này đầu kia đâu. Đâu phải chuyện đó. Các con hiểu, cái thiện
của đạo Phật là cái thiện vô lậu, chớ không phải cái thiện hữu lậu. Bây giờ, mấy
con đi làm từ thiện cứu giúp, đó là một điều tốt. Nhưng mà nó là hữu lậu.
Bây giờ một
đoàn đi vầy xe đụng, có tai nạn giao thông mấy con có khổ không? Làm từ thiện vẫn
có khổ, chứ đâu phải là nói rằng hoàn toàn là mình hết khổ. Nó là thiện hữu lậu.
Chớ đâu phải thiện vô lậu. Còn thiện vô lậu là “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự”. Chỗ này không còn đau khổ nữa.
Mà cái từ
trường nó phủ ra, xe mấy con đi không bao giờ ai đụng được. Tại tâm mấy con
tham, sân, si, cho nên xe nó đụng. Mấy con hiểu không?
Còn một cái
người, người ta sống thiện, Thầy nói nếu mà tất cả mọi người đều sống đủ, đúng
năm giới luật của Phật. Bão tố nó sắp sửa vào đây, nó sẽ đi hướng khác. Cái từ
trường mà mọi người đều sống thiện, nó có cái lực. Khi nó tương ưng với cái ác
pháp thì nó hút vô. Mà nó không tương ưng thì nó bị đẩy ra. Mà mình sống trong
năm giới thì cái từ trường thiện, cho nên gặp ác pháp đều được đẩy ra.
Cũng như mấy
con thấy một cục nam châm, khi nó gặp sắt, nó sẽ hút. Bởi vì nó tương ưng. Còn
nếu đem khúc cây thì nó có hút được không? Nó sẽ đẩy ra chứ làm sao hút được. Mấy
con thấy không?
Mà mọi người
đều sống trong ác pháp thì bị hút những cái ác đó. Và những người mà sống trong
thiện pháp thì đẩy ác pháp đó ra. Thì bão tố, lũ lụt là ác pháp chớ gì? Làm cho
tàn hoại, làm cho hư hại, làm cho tan nát thì đó là ác pháp. Còn thiện pháp thì
làm cho tươi nhuận, làm cho xinh đẹp cuộc đời, làm cho vui tươi thì đó là thiện
pháp.
Cho nên, đạo
Phật xác định rất rõ, đạo đức của đạo Phật xác định không làm khổ mình khổ người
mới đạo đức. Người ta chửi mình, mình giận, mình tức thì đó là mình tự làm khổ
mình. Thì đó có đạo đức không? Không đạo đức, không đạo đức với mình. Mình chửi
lại người thì làm cho người ta tức giận thêm thì đó là vô đạo đức. Đối với đạo
Phật xác định rất rõ, đạo đức rất rõ. Đạo đức sống không làm khổ mình, khổ người.
Các con thấy, từ pháp tu, từ cái đời sống của chúng ta có làm đau khổ người
khác là vô đạo đức. Chúng ta hiểu biết ngay liền, không có khó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét