461- DÂM DỤC CON ĐƯỜNG TÁI
SINH LUÂN HỒI
(23:48) Còn
bây giờ người ta bỏ bảy năm trời, người ta tu, thì do đó bây giờ cả cái gì người
ta cũng thông suốt hết, không phải khỏe không? Mà bây giờ người ta không bị tiền
bạc, không bị vợ con chi phối gì cả, người ta ngồi bất động, thanh thản.
Bởi vì người
ta biết rõ ràng là con đường dâm dục là con đường tái sanh luân hồi, là con đường
nhân quả rồi, người ta đâu còn ham thích nữa. Mà còn ham thích, làm sao mà nó
chứng đạo được mấy con?
(24:12) Cho
nên đối với cái người tu là người ta biết con đường này là con đường đau khổ, từ
kiếp này đến kiếp khác, tiếp tục. Các con nghĩ đi, bây giờ các con có vợ con
này sinh ra. Rồi con của các con bộ nó hết khổ à? Nó tiếp tục nó khổ nè. Rồi
bây giờ con của các con nó sanh ra mấy đứa cháu nè, đứa cháu tiếp tục khổ. Vậy
mấy con cứ nối tiếp cái đời khổ không à! Vậy chứ có một thằng con mà cháu đích
tôn, thôi chắc nó phải cưới vợ rồi, nó không thể nào.
Trong khi
cái dòng họ này cần phải giải thoát, cần phải chấm dứt cái sự đau khổ, thì cái
thằng cháu này phải lo đi tu, con hiểu không? Mà cứ nói nó cháu đích tôn, không
cho nó đi tu, để ở nhà nó truyền nối cái sự đau khổ chứ làm cái gì? Có phải bây
giờ các con truyền nối đau khổ không? Cha truyền con nối, con nối truyền riết,
người nào cũng đau khổ hết.
Còn như Thầy
giờ không vợ không con là chấm dứt, cái dòng họ Thầy chấm dứt đau khổ, có phải
không? Còn bây giờ nếu mà Thầy có vợ có con, chắc chắn là bây giờ cũng truyền
theo. Con cháu của Thầy giờ cũng đau khổ, cũng bệnh tật, cũng đi nhà thương,
cũng đủ thứ chuyện khổ, không phải là một chuyện khổ đâu.
Còn như Thầy
giờ hết rồi, Thầy giải thoát. Rồi những cái mà có thể nó gọi là con cháu của Thầy
bây giờ nó chấm dứt rồi, nó cũng không có nữa, thành ra đâu còn khổ nữa mấy
con. Cho nên tu là hay nhất, chấm dứt đau khổ, mà không có riêng mình, mà bao
nhiêu người. Các con thấy chưa? Bởi vậy cháu mà đi tu là đúng đó, đừng có ham
thích. Ham thích cái đó là ham thích khổ mấy con.
(25:36) Phật
tử: Nhân duyên hồi nhỏ, nó từ bé mà con cũng ở trong xóm đó, con thấy
nó cứ đòi đi theo con tu hoài luôn, con mới tiến cử lên đây. Tại vì huynh con
lên đây trước (không nghe rõ)
Trưởng
lão: Vậy hả? Cái
duyên, cái đó là duyên.
Phật tử: (không nghe rõ) Con lên gặp cô Út,
con có trình với cô Út.
Trưởng
lão: Cái đời trước
tương lai đó, nó có, nó có huân tu rồi. Từ đó cái từ trường của nó cái nghiệp,
cái nghiệp nó thành một cái lực nghiệp tu hành rồi.
Cho nên nó đến
đời nay nó muốn tu liền. Rồi từ đó nó mới gặp những cái duyên nó đủ, thì nó gặp,
bây giờ nó mới đến đây. Thì mau mau lo tu, chứ không khéo đời ác pháp nó lôi.
Thầy nói ác pháp là gì? Mấy cô gái lôi chứ không gì đâu, lôi mày chết đi chứ đừng
có nói chuyện với nó. Nó xỏ.
Phật tử: Con trình bày rồi. Từ nhỏ đó giờ
chưa có vướng cái đó, mà giờ.
Trưởng
lão: Thì đó, đó là tốt.
Chứ không nó xỏ, nó xỏ nó lôi.
Phật tử: (nghe không rõ), cháu nó cũng tìm
hiểu các nơi, các chùa ở ngoài vùng Bà Rịa, Long Thành chùa nhiều lắm Thầy.
Nhưng mà sao nó hỏi con, thì con tiến cử lên đây, con dẫn lên đây (nghe không
rõ) Để cho cháu nó tìm hiểu.
Trưởng
lão: Cái duyên tu
con, nhờ cái duyên tu, nhờ cái duyên tu đời trước, cái duyên này trong cái đời
nay, nó mới đi tìm hiểu chỗ này. Nó trỗi dậy, nó sống cái mầm sống của cái đời
trước của nó, do nó đi chỗ này đến chỗ kia. Vậy nó đỡ đó, chứ còn mà cỡ mà nó
không có duyên, thì ở ngoài đời lôi rồi, chứ không phải dễ đâu. Khó lắm! Mấy
con biết sinh ra làm người rất khó, mà cái nghiệp dục nó nặng ghê gớm, mà cái lực
nó mạnh lắm, khó mà thắng nó lắm mấy con.
Mà có cái
duyên, thôi chấm dứt từ từ đi. Cái phước báu nó cứ đẩy mình đi vào cái chỗ giải
thoát, đây là cái duyên phước lắm. Lo mà kiếm, kiếm cái chỗ nào mà tu đi cho rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét