453- THẦY CHỈ DẠY CÁCH THỨC
TU TẬP CHO PHẬT TỬ
(34:28) Trưởng
lão: Trong khi con đọc cái cuốn Những Chặng Đường Tu Học Của Người Cư
Sĩ, trong đó nó có bốn cái pháp tu trong ngày thọ Bát Quan Trai đó con. Rồi con
tập tu trên bốn pháp đó, rồi Thầy về Thầy xem lại. Con còn ở đây bao lâu?
Phật tử: … (Không nghe rõ).
Trưởng
lão: Khi con về
con phải đọc sách. Chứ sự thật ra thì các pháp nó có 37 pháp tu tập, chứ không
phải một pháp 37 Phẩm Trợ Đạo.
Đầu tiên thì
mấy con phải biết cách phòng hộ các căn, thì con biết tức là tu Ngũ căn, Ngũ lực.
Năm căn và năm cái lực. Ngũ căn, Ngũ lực cái đầu tiên nó phải vô 37 pháp, thì
Ngũ căn, Ngũ lực là 10 cái pháp đầu tiên để cho mình giữ gìn. Thì mình dùng 10
pháp đó mình học giới luật. Giới luật như 10 giới Sadi thì giữ gìn cho trọn vẹn
giới Sadi. Nếu mà quyết tâm tu theo, mình chưa có thọ nhưng mà mình cũng phải học
cho thông suốt những cái giới luật đức hạnh, những cái oai nghi của 10 giới
Sadi, để cho mình phòng hộ tai, mắt, mũi, miệng, thân, ý, tất cả oai nghi tế hạnh
của mình, để mình giữ cho nó thanh tịnh, giữ thanh tịnh rồi thì người ta mới dạy
pháp cho mình tu. Chứ còn giới luật mà lỏng lẻo mình tu không nổi.
(35:42) Cũng
như một người cư sĩ thì họ chỉ giữ 5 giới thôi. Còn mình mà quyết tâm, như tuổi
trẻ các con thì phải giữ gìn 10 giới, chứ không thể 5 giới suông được. Mà 10 giới
mình giữ trọn được phải tu tập. Còn nếu mà mình không tu tập thì mình lấy giới
đó mình ức chế mình. Còn mình tu tập mình có cách thức mình xả ra. Nhờ mình giữ
giới tức là mình phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình trong 10 giới,
thì bắt đầu mình tu tập, cho nên mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình nó tiếp
xúc sáu trần nó nghe âm thanh, nó thấy sắc tướng thì mình biết ngay cái pháp
nào phải tác ý để mà phá cái tâm đó. Thì mình phòng hộ mắt mình, phòng hộ lỗ tai
mình, phòng hộ cái mũi của mình, phòng hộ cái vị của mình khi ăn uống, khi ngửi
mùi, mùi thơm, mùi hôi, tất cả mùi hương trần, tất cả những cái hương trần đều
là mình có cái sự chuẩn bị để mình phòng hộ, thì như vậy nó mới có thể tốt.
Thành ra con
phải đọc cuốn sách Những Chặng Đường Tu Học Của Người Cư Sĩ, con phải
tu tập, … Con phải nghiên cứu kỹ, rồi sau đó mới về mới hỏi Thầy: Bây giờ tập
cái pháp Chánh Niệm Tĩnh Giác ra sao? Tập pháp Thân Hành Niệm như thế nào? Tập
Định Vô Lậu thế nào? Thư giãn như thế nào? Thì Thầy sẽ chỉ dạy cho.
(37:16) Cái
bệnh thì không khó con. Con phải tập nhiếp tâm cho được. Nhiếp tâm trong 30
phút, thì phải tập an trú cho được thì cái bệnh nào ở trong thân con cũng đẩy
lui ra hết. Nhiếp tâm 30 phút con, 30 phút nhiếp tâm theo phương pháp hẳn
hoi: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra” rồi
con hít vô – thở ra, rồi con tác ý nữa “hít vô tôi biết tôi hít vô, thở
ra tôi biết tôi thở ra” rồi hít vô – thở ra, rồi tác ý nữa. Chứ không
phải hít vô rồi đếm “một, hai, ba, bốn”, không phải như sổ tức đâu.
Mà con phải biết hơi thở ra vô, đó là tùy tức con.
Ở đây chúng
ta dẫn cái tâm chúng ta vào cái hơi thở bằng cái pháp Như Lý Tác Ý: “Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, hít vô - thở ra rồi
tác ý nữa, đúng 30 phút. Mà con thấy con tác ý như vậy đúng 30 phút không niệm
thì con bắt đầu an trú.
An trú thì
nó có 3 cái đề mục của pháp Định Niệm Hơi Thở để an trú.
“An tịnh
tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra” đó là đề mục thứ nhất.
Đề mục thứ
hai: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết
tôi thở ra”.
Đề mục thứ
ba là: “Với tâm định tỉnh tôi biết tôi hít vô, với tâm định tỉnh tôi biết
tôi thở ra”, rồi bắt đầu con hít vô, thở ra, hít vô, thở ra liên tục, đúng
1 phút thì con tác ý lại một lần, đúng một phút tác ý một lần.
Sau khi đúng
1 phút tác ý một lần, đúng 30 phút con xả nghỉ. Tới cái thời khác con sẽ tu 30
phút y như vậy, thì có cái trạng thái an ổn nó hiện ra nơi thân tâm con, thì
lúc bây giờ con đã an trú, còn nó chưa có hiện ra con cứ tác ý tu, tu tập đến
khi nó có cái sự an. Nghĩa là nó phải có một cái trạng thái an nó mới được gọi
là an trú, con hiểu không? Mà nó chưa an trú, tức là con tác ý nó chưa an trú,
tức là chưa an. Hiểu không? Mà bây giờ con tác ý rồi con hít vô, thở ra nghe nó
an một cách kỳ lạ, nó an lạc, nó không bị cái gì hết, hoàn toàn nó an trú vậy
là con sẽ đẩy lui bệnh. Bắt đầu bây giờ bệnh con, thân con bệnh gì, con tác ý
cái bệnh đó sẽ lui hết.
Phật tử: … (Không nghe rõ).
(39:06) Trưởng
lão: Bây giờ đó nó sẽ. Trong khi con tác ý cái bệnh, bảo: “Thọ
là vô thường, cái bệnh trong thân này phải đi ra khỏi thân này, cái thân này phải
bình phục lại”, rồi bắt đầu con cứ hít vô, thở ra (đưa tay ra, đưa tay vô),
cái bệnh nó sẽ theo cái tay của con ra.
Phải nhiếp
tâm rồi an trú, hai cái đó. Nhiếp tâm như Thầy dạy rồi. Mỗi một cái hơi thở thì
tác ý một câu một thôi. “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết
tôi thở ra” rồi hít vô – thở ra, đó là một hơi thở là một câu tác
ý. “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra” rồi
tập như vậy trong 30 phút. Ba mươi phút mà con thấy hoàn toàn trong ý con không
có khởi niệm ra, thì đó là con đã đạt được cái quả của pháp nhiếp tâm.
Bây giờ tới
an trú tâm thì con tác ý ba câu đề mục của hơi thở, thì khi đó con hít – thở,
hít – thở. Bỗng dưng nó có trạng thái an trú, nó an lạc vô cùng thì đó là con
đã an trú được rồi. Mà con an trú được rồi thì đẩy lui được bệnh, thì bắt đầu
bây giờ con tác ý cái bệnh của con thì nó sẽ đẩy lui được, bởi vì đó là định,
nó có định lực rồi. Nó có có tác dụng, còn chưa có định thì chưa tác dụng cái bệnh
con. Con hiểu không? Chúng ta tu có pháp, có phương pháp đàng hoàng con, để đẩy
lui được.
Thôi Thầy ra
Thầy nghỉ mấy con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét