447- NGỒI THIỀN SAO CHO
ĐÚNG
(1:05:56) Trưởng
lão: Rồi con còn hỏi gì thêm Thầy nữa không con?
Phật tử
2: Con muốn hỏi
Thầy một câu nữa là, thế con muốn cái tư thế ngồi thiền thì mở mắt hay nhắm mắt,
hay là mở hờ hờ?
Trưởng
lão: Mở coi như
là con nhìn xuống con mắt nó mở ít thôi.
Rồi con nhìn
xuống như thế này được rồi, con nhìn cái chỗ con ngồi đó khoảng độ tám tấc, con
mắt con nhìn 8 tấc đó con thì con mắt nó sẽ mở có một phần ba mắt hà con. Còn
con ngó lên vầy nó mở lớn ra, còn ngó xuống vầy, thì cúi xuống vầy, thì nhắm lại.
Phật tử
2: Không có được
nhắm, nháy nháy mắt.
Trưởng
lão: Không có
được con.
Phật tử
2: Mỏi có được
được không Thầy?
Trưởng
lão: Mỏi nháy mắt
được, nhưng mà không được nhắm mắt.
Phật tử
2: Không được
nhắm.
Trưởng
lão: Nhắm mắt
con sẽ bị lọt trong tưởng đó con.
Phật tử
2: Ví dụ mà hôn
trầm thì có ngẩng lên không?
Trưởng
lão 2: À, hôn
trầm thì đứng dậy đi kinh hành.
Phật tử
2: Đi kinh
hành, chứ không thể là ngẩng lên nhìn.
Trưởng
lão: Không được
con, hễ thấy nó hơi buồn ngủ con, thì con đứng dậy đi liền, nó mới phá con.
Phật tử
2: Con xin phép
Thầy.
Trưởng
lão: Rồi, rồi,
rồi mai Thầy kiểm tra cho, hỏi Thầy cho kỹ chứ, để không rồi nó trật sao mấy
con. Thôi rồi bây giờ Thầy về con.
Phật tử
5: Dạ thưa Thầy,
con còn một điều. Bây giờ giữa cái vấn đề mình ngồi kiết già với bán già, bây giờ
chúng con già rồi, bắt chân ngồi kiết già nó cứng quá, bây giờ như giữa cái ngồi
kiết già với bán già nó có trở ngại gì không?
Trưởng
lão: Không,
không có trở ngại gì hết con. Bây giờ con ngồi ghế vầy cũng được, tu đây là ăn
thua cái tâm. Chứ con ngồi kiết già đó nhiều khi nó bị tê, bị đau chân con quá
thì nó bị loạn rồi con, cái tâm của con nó không được bình an con. Con ngồi bán
già, con ngồi xếp bằng mà bán già hoặc là con ngồi trên ghế vầy, con giữ tâm
con tác ý để giữ tâm bất động thôi, ăn thua cái tâm con. Chừng nào mà tới cái
chỗ mà thiền định Thầy dạy cho ngồi kiết già.
Con an trú
được rồi chứ gì? Tréo lên đi rồi cho nó tê đi, mình tác ý một cái an trú thì
cái tê, đau nhức có được không? Lúc bấy giờ con muốn ngồi mấy giờ mặc sức, bây
giờ con nhập định, con ngồi mấy ngày có sao đâu! Có cần gì phải tập ngồi chi
cho đau chân, bộ điên sao? phải không? Đã là mình đi tìm tu để giải thoát, mà
giờ ngồi để cho đau rồi thì giải thoát cái chỗ nào? Đau gần chết mà cứ ráng ngồi,
cái tâm nó loạn rồi. Phải không, mấy con hiểu chưa?
(01:08:21) Cho
nên ngồi thoải mái để giữ cái tâm bất động cho Thầy, xả tâm từng cái tâm niệm
cho nó được thanh thản, an lạc, vô sự thôi. Phải không?
Rồi chừng
nào tới chừng mà Thầy nói cho ngồi. Bây giờ ngồi kiết già một tuần lễ, thì phải
ngồi chết cho một tuần lễ Thầy. Mà Thầy đâu có dạy, điên gì dạy cho mấy con ngồi
chịu đau đó sao? Rồi nó lọi giò, lọi chân mấy con sao? Phải không?
Ngồi nó im,
nó an trú một cách kỳ lạ, ngồi 7 ngày mà không đau nhức chút nào hết thì ngồi.
Nó không đói, không khát, không gì hết, mặc sức mà ngồi. Còn bây giờ nó ngồi mà
đói bụng đó thôi chịu đâu có nổi.
Thôi bây giờ
Thầy ra con. Rồi xá Thầy thôi con, rồi xá thôi.
Phật tử
7: Dạ bạch Thầy,
Con tu Định Niệm Hơi Thở mà nó ù lỗ tai con.
Trưởng
lão: À, bây giờ
mình xả ra, mình tu cái Định Niệm Hơi Thở đó bị ù lỗ tai, con sẽ xả ra con tu tập
cánh tay con thôi. Thì lần lượt rồi Thầy sẽ coi lại cái hơi thở của con rồi Thầy
sẽ hướng dẫn. Chứ bây giờ đừng tập, tập nó sẽ lùng bùng, bị cái dạng của nó rối
loạn đường hô hấp, nó làm cho cái tai con lùng bùng, khi mà tập trung rồi đó, ở
trong hơi thở. Thì con xả hơi thở đi, con tập cánh tay con đưa ra, vô.
Rồi Thầy về
con.
Phật tử: …(không nghe rõ).
Trưởng
lão: Thầy đang
coi đó con, Thầy đang coi để Thầy sửa lại cái chỗ nào Thầy thấy sửa trở lại cho
nó hoàn chỉnh được con.
Phật tử: … Thầy dùng nước Thầy.
Trưởng
lão: Rồi, rồi,
mấy con xách cái này vô con, rồi Thầy xách cái này Thầy vô con.
Ừ con, con
nhớ nghe! Cái chân cẳng của con.
Phật tử
8: Nam Mô Bổn
Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Con bạch Thầy,
hôm qua Thầy bố thí cho con thế là con về tối hôm qua con tu con thấy là được,
thế mà bây giờ là con bạch Thầy là cái chân của con thì nó cứ teo một bên mười,
bên tám nó cũng không teo nhiều như mọi khi, thế thì con bạch Thầy là bây giờ
thì theo thưa Thầy.
Trưởng
lão: Cứ tác ý:
“Bình thường lại, hai chân phải bằng nhau, không có teo teo!”. Tác ý cho mạnh
nó đi, rồi nó phục hồi hai chân con không teo nữa, phải gan dạ nó sẽ qua con.
Phật tử
8: Còn cái bây
giờ Thầy bố thí cho con.
Trưởng lão: Bây giờ thì con, sợ cái sức an
trú con không có được cái thời gian 30 phút. Cho nên vì vậy mà con phải đi bệnh
viện con. Còn nếu mà con an trú được rồi thì có định rồi thì cái chuyện đó, cái
bệnh con khỏi, bệnh chạy tuốt hết! Phải không?
Thôi bây giờ
Thầy ra con.
Phật tử
8: Vâng!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét