445- ƯỚC NGUYỆN IN KINH
SÁCH ĐÚNG CHÁNH PHÁP
(57:52) Phật
tử 5: Dạ thưa Thầy, bây giờ ngoài con trên đó cũng có một cái nhóm phật
tử Nguyên Thủy, nhưng chiều hướng là cái việc xin các phát nguyện để cúng dường
kinh sách cho người để học, trong đó thì có cần viết những cái tên của cha mẹ
mình nhiều đời trong đó không, hay là mình chỉ ước nguyện trong đó là từ trường
của mình…
Trưởng
lão: Mình ước
nguyện thôi. Còn ở trong đó, ví dụ như bây giờ ở trên đó thì con để phật tử ở
cái tỉnh đó, để ghi ở trong cái cuốn sách đó tỉnh để mà chung cho một số phật tử
đó, chớ mình viết tên người này, người kia, rồi viết tiền, rồi người ít, kẻ nhiều
thì rất tội.
Phật tử
5: Dạ, không chỉ
có biết là mình nguyện cầu cho, viết họ tên mình để mà…
Trưởng
Lão: Họ tên
mình lên. Thí dụ như…
Phật tử
5: …..nguyện cầu
cho cha mẹ nhiều đời.
Trưởng
lão: Vậy là đủ
rồi, đủ rồi con. Rồi bắt đầu ở trên cuốn sách đó khi mà in ra người ta để phật
tử ở cái tỉnh nào, hay hoặc là phật tử ở thành phố Hồ Chí Minh hay phật tử ở Hà
Nội thì coi như là trong đó có mình rồi, có vậy thôi.
Phật tử
5: Không có viết
rườm rà.
Trưởng
lão: Để rườm
rà, để ghi tên tuổi mình này kia rườm rà trong đó quá. Nó gọn con, mà cái ý
nghĩ của mình, cái ước nguyện của mình con, dù con bây giờ bỏ một cái đồng, mà
một đồng con in một trang sách thôi, mà cái tâm nguyện cái nguyện con lớn thì
gia đình con, người thân con sẽ gặp được những sách đó con, chứ không phải đợi
nhiều đâu con, chỉ có lòng của mình thôi, ăn thua chỗ cái lòng.
Cho nên vì vậy
mà những kinh sách của Thầy hoàn toàn là bố thí cho, nhất định là không bán mấy
con. Ra chỗ mà bán thì không bán, mà có người nào bán tức là họ lén họ in, họ
bán. Chứ còn hoàn toàn Tu Viện không có chấp nhận cho bán, bởi vì sách đạo đức
con, sách của Phật mà đâu có bán được. Bán như vậy mình đem đạo đức mình bán
sao?
Chỉ đạo đức
đem cho thôi, không có bán đó là cách thức. Thà là mình ít mình cho ít, còn có
nữa mình cho nữa, còn không thì thôi. Chứ còn không có đem buôn bán, buôn bán
nó để bán có lấy cái vốn này để rồi mình in cái khác nữa, đó là cách thức của
mình nói, cái cách thức của mình nói để mình che đậy cái sự làm buôn bán của
mình. Nhất định là phật tử cho được nhiêu mình in được nhiêu đó thì mình gửi
cho phật tử lại.
(01:00:07) Cho
nên Thầy dặn cô Út ở đây ai phật tử về xin, dù có tiền mà xin ấn tống cũng cho;
mà không có tiền cũng cho, bởi vì người phật tử là người ta đang người ta đến
xin pháp, người ta xin đạo đức thì mình đem mình cho, chứ không phải cần tiền.
Rồi những người ta có tiền người ta sẵn sàng người ta sẽ giúp đỡ mình, có gì
đâu, mình đừng có lo, có vậy thôi mấy con.
Thầy khuyên
cô Út hễ ai xin thì cứ cho hết. Chừng nào hết rồi đó bắt đầu bây giờ đó mình sẽ
xin tái bản, thì bắt đầu phật tử người đồng, người cắt hợp nhau chúng ta sẽ xin
một ngàn, hai ngàn cuốn, rồi chúng ta lần lượt cho nhau, cứ trao cho nhau thôi,
chứ không bán ai hết. Đó là cách thức sách của Thầy.
Rồi con hỏi
tiếp tục đi con, gì hả con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét