440- TỨ NIỆM XỨ
(31:18) Phật
tử 3: Vâng! Thưa Thầy tại sao con đọc ở trong kinh con thấy Phật quán
thân lại trên thân, mà quán thọ lại trên thọ, có cái chữ trên ở đây là con chưa
hiểu?
Trưởng
lão: À, chưa hiểu
hả con? Giờ quán thân trên thân để Thầy dạy….
(Cô Út Diệu
Quang: Dạ…( không nghe rõ).
Trưởng
lão: Ừhm, biết
rồi. Ráng tu chứ sao. Con cất cái này giùm đi con, rồi con lo cho chúng. Cô chú
này gửi tiền cúng dường, rồi con, con đem con in kinh sách hay hoặc làm gì tùy
theo con, con lo cho chúng thôi.)
Bây giờ con
hỏi về câu…
Phật tử
3: Quán thân
trên thân.
Trưởng
lão: Quán thân
trên thân, quán tâm trên tâm, quán… đây là cái câu để mà đức Phật chỉ cho
chúng ta. Bây giờ quán thân trên thân, phải không? Thì ở trong cái Định Niệm
Hơi Thở, đức Phật có dạy cách thức chúng ta quán thân trên thân, chứ không khéo
chúng ta cứ nhìn ngó cái thân mình, tức là quán ở trên đó chứ gì? Quán là nhìn,
xem xét nó chứ gì? Nó có cái cảm nhận, chứ không phải là cái quán là bắt con mắt
phải nhìn cái thân mình từ chân đến đầu, từ đầu đến chân, thì không phải vậy.
Cho nên con
lắng nghe cái câu rõ ràng đức Phật dạy cách thức mà trên thân quán thân hay hoặc
là trên tâm quán tâm; hay trên pháp quán pháp; trên thọ quán thọ: “Cảm giác
toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”.
Bây giờ đó,
con cảm giác toàn thân, con cảm nhận chứ không phải là con mắt con cứ liếc lên,
liếc xuống như vậy chết con mắt còn gì. Nó mỏi mắt con còn gì. Vậy thì quán kiểu
đó không được! Cho nên vì vậy mình ngồi đây: "Tui ngồi, tui nhìn ra
đây, mà tôi nương vào cái hơi thở, tôi biết hơi thở ra, hơi thở vô, mà tui cảm
nhận toàn thân chứ tui không phải lo là tập trung trong riêng có hơi thở”,
đó gọi là trên thân quán thân, con hiểu chỗ đó chưa?
Cho nên cái
câu đức Phật dạy rất rõ mà: "Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm
giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”, trên Định Niệm Hơi Thở đức Phật xác định
để cho chúng ta biết trên thân quán thân nó như thế nào.
Mà trên thân
quán thân, tức là trên thân nó đã có tâm ở trên đó rồi, tức là trên tâm quán
tâm. Mà trên thân nó mới có cảm thọ, con thấy không?
(33:46) Bây
giờ trên thân quán thân nè, bỗng dưng trong đầu chúng ta khởi ra một cái niệm tức
là tâm chứ gì. Thì rõ ràng là trên thân quán thân mà cảm giác toàn thân đang
hít thở mà biết toàn thân của mình, bỗng dưng có khởi niệm bởi vì mình tỉnh,
mình đang quán mà. Trong tâm mình nó khởi niệm tức là trên tâm quán tâm rồi, thấy
biết cái niệm đó rồi, do thấy biết cái niệm thì tác ý xả liền, tác ý xả liền:
“Đây là ác pháp, đây là ái kiết sử, đây là Ngũ triền cái lìa đi, đây chỉ còn có
cái tâm Bất động, Thanh thản, An lạc, Vô sự mà thôi”. Thì lúc bấy giờ nó trở về
cái cảm giác toàn thân của nó, nó không còn theo cái niệm đó nữa. Phải không?
Rồi bắt đầu
bây giờ trên thân quán thân, mà có câu đức Phật nói trên thọ quán thọ. Tức là
bây giờ thân con nó không còn cảm thọ đau nhức chỗ nào hết thì trên thân quán
thân chứ gì, nhưng mà vì bỗng dưng cái chân nó tê thì nó là cảm thọ rồi, thì bắt
đầu quán thân tức là quán thọ rồi, mà có cảm thọ thì thấy cảm thọ rồi, thì do
đó là biết có thọ rồi, mà có thọ rồi thì phải đẩy lui thọ ra: "Thọ là
vô thường, ác pháp hãy lui ra khỏi thân ta đi, phải theo hơi thở mà ra”, thì “cảm
giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân…” thì cái thọ
nó tan mất đi, con hiểu không? Thì trở về quán thân mà đuổi thọ tức là ngay cái
thọ thì quán thọ rồi, mà quán thọ thì phải đuổi thọ, mà đuổi thọ thì trở về
quán thân.
Mà tâm khởi
thì trên tâm quán tâm, đuổi tâm, tâm niệm khởi đó, nó ra khỏi thì còn có quán
thân thôi, phải không? Đó, con phải hiểu.
Cho nên một
cái trên thân quán thân mà nó đủ Thân, Thọ, Tâm, Pháp. Bây giờ có cái pháp
ngoài tác động vô, có người chửi mắng mình, thì ngay trên thân mà người ta chửi
mắng cái tâm, cái thân của mình liền, mình biết: “Đây là ác pháp, đây là
nhân quả, xả tâm đi! Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, thì trở về “cảm
giác toàn thân tôi biết tôi hít vô…”, tức là nó cảm nhận toàn thân nó, mà
nó không nghĩ đến cái chuyện mà người ta chửi nó, do đó nó không bị ác pháp, mà
nó đang quán pháp để mà xả đó, con thấy chưa? Đó gọi là Tứ Niệm Xứ, nó tu một
cái mà nó trên bốn cái. Phải không? Bốn cái.
Nhưng mà vì
vậy mà trường thiền ở bên Miến Điện, khi mà cái cảm thọ, cái bắt đầu nó nhìn vô
cái cảm thọ, tức là nó quán cái cảm thọ chứ gì? Thì cái cảm thọ nó tan biến
không còn đau. Còn mình tác ý ra, thì cái thọ nó đang đau chứ, thì làm sao mình
cũng phải quán cái thọ chứ sao. Thì mình nhìn chăm chú tức là mình cảm nhận
toàn cái thọ của nó, cái chỗ đau ví dụ cái chân đau nè, hay cái đầu nhức nè,
thì mình cảm nhận cái đầu nhức của mình mà mình tác ý, thì cái thọ nó lần lượt
nó đi mất. Nó đâu phải mình nhìn nó cái nó mất liền đâu, từ từ nó sẽ lần lượt
nó đi. Mà nó đi rồi thì nó mới hết, nó mới trở về quán thân.
(36:30) Hễ
nó có thọ thì tức là quán thọ rồi, mà quán thọ thì tác ý đuổi thọ, thọ đi từ từ
nó đi ra chứ không phải là mình quán cái nó đi liền đâu, nó từ, từ, từ 5 phút
hay là 3 phút nó mới đi ra hết, nó ra hết thì trở về quán thân, đó thấy chưa,
đó Tứ Niệm Xứ.
Nhưng mà Tứ
Niệm Xứ, nó mà còn dùng cái câu tác ý như vậy đó, thì gọi là Tứ Niệm Xứ trên Tứ
Chánh Cần chứ chưa phải Tứ Niệm xứ là trên Tứ Niệm Xứ.
Phật tử
3: Tức là phải
dùng tác ý.
Trưởng
lão: Tác ý để
mà ngăn mà diệt các ác pháp ở trên cảm thọ của nó, trên tâm niệm của nó, trên bốn
chỗ của nó, thì đó là trên Tứ Chánh Cần “ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng
thiện”. Coi như là Tứ Niệm Xứ trên Tứ Chánh Cần.
Còn Tứ Niệm
Xứ trên Tứ Niệm Xứ không còn niệm, nó quét những vi tế của tâm, cảm thọ vi tế của
nó mà nó không có hiện ra cái cảm thọ con, nó làm cho cái chúng ta kéo dài cái
khoảng thời gian 7 ngày thì nó đủ Tứ Thần Túc.
Bởi vì trên
Tứ Niệm Xứ, đức Phật xác định 7 ngày, 7 tháng, 7 năm chứng đạo. 7 ngày tâm bất
động, còn nếu mà tâm chưa bất động con tu 7 tháng, 7 tháng tâm chưa kéo dài được
sự bất động trong 7 ngày, phải không? Thì con tu 7 năm, mà 7 năm thì cái trạng
thái bất động nó sẽ 7 ngày được, đạt được. Mà 7 ngày thì chứng đạo, chứ không
phải 7 năm chứng đạo. Mà 7 năm tu tập để đạt được 7 ngày bất động tâm, nó không
có một niệm, không có cảm thọ, không có cái gì mà đánh vào cái thân nó được.
Cho nên nó sẽ chứng đạo trong 7 ngày, con hiểu không? Nhưng mà 7 ngày không được
thì tập 7 tháng, 7 tháng mà chưa được kéo dài được 7 ngày tâm bất động thì 7
năm, 7 năm sẽ đạt được, pháp của Phật xác định được cái thời gian tu tập của
người ta mà.
Nhưng mà có
7 ngày chứng đạo thôi, có 7 ngày chứng đạo thôi. Mà cái tâm vô lậu con thì tâm
Vô Lậu con, thì tâm vô lậu con rõ ràng bây giờ con vẫn biết rõ mà “tâm Bất động,
Thanh thản, An lạc, Vô sự” cái trạng thái bất động, thanh thản, an lạc, vô sự
đó là trạng thái vô lậu. Mà đức Phật, chứng đạt vô lậu tức là chứng quả A La
Hán. Chữ A La Hán là Vô Lậu. Vô Lậu là không còn đau nhức, không còn phiền não,
không con đau khổ gì trong thân, tâm gọi là vô lậu.
Đó như vậy
là rõ ràng là trên thân quán thân tức là tu Tứ Niệm Xứ, nhưng mà Tứ Niệm Xứ
trong cái giai đoạn đầu của nó là trên Tứ Chánh Cần, phải hiểu như vậy mới rõ.
Khi mà ngăn ác, diệt ác không còn niệm, không còn hôn trầm thùy miên, không còn
cảm thọ gì hết thì bắt đầu bây giờ kéo dài 7 ngày, 7 ngày trên cái trạng thái bất
động này thì người này chứng đạo, chứng quả A La Hán.
Phật tử
3: Chúng con
chưa hiểu được?
Trưởng
lão: Mấy con sẽ
tập rồi sẽ thấy!
Phật tử
3: Con trước
đây con có tập theo cái quán thọ của Myanma ấy Thầy.
Trưởng
Lão: Vậy con.
(39:08) Phật
tử 3: Vâng! Các thầy nói là chỉ cần biết thôi, biết thôi rồi nó tự động
nó sẽ lui, cái ác pháp nó sẽ lui hoặc tự nó cái chướng ngại nó lui, nhưng mà
nhìn thì liên tiếp nó không thể lui được, mà còn phải như Thầy dạy con thấy là
đúng, con mới tập thôi nhưng mà con thấy nó đi ngay liền.
Trưởng
lão: Tác ý đó
con.
Phật tử
3: Tác ý mạnh.
Thế là tác ý một lần, hai lần rồi nó đi, chướng ngại pháp nó đi liền. Nhưng mà
trước thì cứ bảo là chỉ nhìn nó thôi, chỉ thấy biết nhận diện nó thôi, rồi nó tự
động. Mà nếu mà tác động thêm một ý nữa vào thì nó lại thêm một lực nữa, các thầy
dạy thế là một hai các thầy dạy là cái quán thọ riêng, quán thân riêng, quán
pháp riêng.
Trưởng
lão: Cái đó
không phải đâu.
Phật tử
3: Con thấy nó
không đúng.
Trưởng
lão: Nó không
đúng đâu, bởi vì Thân, Thọ, Tâm là một khối của nó con, quán cái này nó có cái
kia đủ con, còn cái kia chia ra quán tâm riêng, quán thọ riêng, quán thân
riêng. Mấy người này chưa hiểu?
Phật tử
3: Chưa hiểu.
Trưởng
lão: Chưa hiểu
Tứ Niệm Xứ.
Phật tử
3: Dạ! Thế nên
các thầy dạy như thế là chúng con lầm đường lạc lối Thầy.
Trưởng
lão: Cho nên tu
không tới.
Phật tử
3: Chúng con
không tập thôi ạ.
Trưởng
lão: Thành ra
nó bị ức chế đó con, bị rời ra, bị tách rời ra nó bị ức chế. Còn này mục đích của
người ta để xả tâm, mà nó trên Tứ Chánh Cần, nhờ trên cái Tứ Niệm Xứ để mà ngăn
ác diệt ác nó bằng cái phương pháp Tứ Chánh Cần, pháp tác ý. Còn cái kia nó
không biết pháp tác ý cứ ngồi đó mà chịu, cảm thọ là ngồi nhìn nó, nếu mà nó hết
được cũng may, mà nó không hết thì ráng chịu.
Phật tử
3: Không chết
được ạ.
Trưởng lão: Phải chịu thôi, chứ bây giờ làm
sao, đâu có phương pháp đẩy lui đâu.
Phật tử: Không có phương pháp ạ. Dạ, con
cảm ơn Thầy!
Trưởng
lão: Không có
chi đâu con.
Phật tử
3: Dạ, Vâng ạ!
Con hỏi cho các… Dạ, con muốn hỏi Thầy là khi mà thọ…(không nghe rõ) con phải
đi kinh hành 20 bước vậy…
Trưởng
lão: Con có sắp
xếp cho mấy chú này cái chỗ không con? Rồi, rồi con, để Thầy nhắc cô Út ra đây
lo mấy chú này.
Cô Út Diệu
Quang: Bây giờ…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét