42- RÈN LUYỆN Ý THỨC NHỜ PHÁP NHƯ LÝ TÁC
Ý
(13:13) Phật
tử 1: Con Bạch Thầy, là chính bản thân con cũng bị, con có
hai con trai… (Không
nghe rõ) Con bị tai nạn nên là con bị thần kinh, nên là bây
giờ là con bị thần kinh yếu nên là con hay tưởng, con rất là sợ hãi. Con vì
thực tế là như thế nên con bạch Thầy là lý giải cho con biết để con… (Không nghe rõ)
Trưởng lão: Con sẽ
tác ý như thế này nè. Con bị cái trạng thái tưởng, con rất là sợ. Bởi vì khi nó
nhập vào…
Phật tử: Con bị
thần kinh ạ!
Trưởng
lão: À tức là thuộc về thần kinh rồi. Nó hoạt động cái phần
tưởng của con thì coi như là con bị thần kinh rồi. Cho nên lúc bấy giờ con còn
cái ý thức con mà. Con dùng con bảo: "Dừng,
chỗ này tao không chấp nhận!” thì cái ý thức của con nó sẽ
dừng, thần kinh con nó sẽ bình thường trở lại, nó không có hoạt động, nó bình
thường.
Con chịu
khó tác ý một thời gian. Lúc nào con, ví dụ như buổi tối, buổi khuya gì đó con
tác ý, cái trạng thái tưởng của con, con sẽ tác ý bảo: "Tất cả những cái này, cái cơ thể
phải bình thường lại! Thần kinh phải ổn định! Không có những cái tưởng này, tao
không chấp nhận!"
Con nói
thẳng thật như vậy rồi cuối cùng con giữ tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Thì nếu
mà nó có hiện tượng nào đó thì con tác ý dừng nó lại. Cứ như vậy rồi con làm
tiếp, không có gì.
Chỉ có
giữ lại cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự, tức là trạng thái của ý thức,
của bất động. Để cho mọi cái ác pháp khác động vào thì con bị động, con tác ý
đánh nó ra.
Cho nên
giữ được cái tâm bất động của mấy con thanh thản, an lạc, vô sự, mấy con nhớ
danh từ đó: "Thanh
thản, an lạc, vô sự" là một trạng thái người nào cũng
nhận ra được hết. Do đó con giữ nó thì tất cả những cái trạng thái tưởng nó
hiện đến thì con tác ý con đuổi nó, không chấp nhận, thì nó sẽ mất đi.
(15:04) Phật
tử 1: Con bạch Thầy là, con tác ý rất là khó, vì con cũng
không được học hành nên không biết. Nghe kinh Đại thừa rồi nghe kinh sách của
Thầy thấy hay quá, chúng con… (Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Nói chung là sau thời gian mấy con phải tập luyện mấy con. Tập
luyện để cho cái ý thức của mình nó chủ động nó điều khiển. Ý làm chủ, ý tạo
tác, ý dẫn đầu, ý làm chủ, ý tạo tác mà! Cái ý thức, đức Phật đã nói trong kinh
Pháp Cú mấy con. Nó dẫn vào cái ác thì mình sẽ gặp khổ, mà nó dẫn vào cái thiện
thì mình sẽ được an vui mấy con. Cho nên nhớ câu kinh Pháp Cú thì mấy con rất
rõ ràng.
Mà cái
Như Lý Tác Ý đó là cái ý thức dẫn đầu làm chủ đó. Và cái ý thức của chúng ta nó
là một cái phương pháp để tạo thành một cái nội lực. Nội lực đối trị với tất
cả.
Cho nên
vì cái nội lực đó, như bây giờ cái đầu Thầy nhức nè, mà Thấy có được cái nội
lực của ý thức, Thầy mới tác ý Thầy mới nói: "Thọ là vô thường, cái đầu đau này phải đi! An tịnh
thân hành tôi biết tôi đưa tay ra. An tịnh thân hành…". Đó là
cách thức để đẩy cái bệnh mình. Các con thấy chưa? Bệnh mà đẩy đi còn đi mà
huống hồ thứ tưởng. Bay mất hết chứ.
Đừng có
sợ! Mấy con gặp đúng chánh pháp thì mấy con đừng sợ. Mà pháp Như Lý Tác Ý là gì
mấy con biết không? Nó là tự kỷ ám thị đó! Tự kỷ ám thị tâm con đó.
Nó cao
hơn cái sức tự kỷ ám thị của Thiên Chúa. Là tại vì bên kia nó tự kỷ như vậy
thôi, còn cái này nó tự kỷ đến mức độ Tứ Thần Túc lận, nó trở thành Tứ Thần
Túc, nó thành Dục Như Ý Túc. Các con muốn cái gì thì nó làm theo cái nấy đó.
Thân tâm con nó điều khiển qua cái sự làm chủ đó.
(16:42) Cho nên người ta nhập định không phải
theo kiểu Thiền Tông hay hoặc là theo kiểu ức chế của pháp môn Tịnh Độ niệm
Phật nhiếp tâm, mà ở đây người ta có định “Định Như Ý Túc". Người ta muốn nhập cái
định nào thì người ta tác ý cái câu đó nó vào.
Thí dụ
bây giờ muốn nhập Sơ Thiền, người ta bảo: "Tâm phải ly dục, ly ác pháp nhập Sơ Thiền".
Thì ngay đó lần lượt thân tâm nó vào cái Sơ Thiền của nó. Nó có đủ năm chi
thiền của nó hiện ra.
Còn bây
giờ nó muốn nhập Nhị Thiền thì nó tác ý cái câu của Nhị Thiền. Tác ý: "Diệt Tầm Tứ, nhập Nhị Thiền".
Thì lần lượt cái thân tâm của nó nhập nó vào Nhị Thiền. Chứ không phải là chúng
ta ngồi thế này để rồi tập hết vọng tưởng để mà vào Nhị Thiền. Sai, nó không
đúng đâu.
Đây là
Định Như Ý Túc mà. Mình muốn nhập định nào thì nó sẽ nhập vào định đó qua cái
sức điều khiển của cái ý thức. Nó có phương pháp điều khiển, cái lệnh của chúng
ta truyền là nó làm, đó là cái phương pháp.
Thầy Chơn
Thành: Con xin kính bạch Thầy. Với lòng thương xót của chúng sanh,
thì Thầy không nỡ dừng việc bố thí pháp khi họ thiết tha cầu kinh pháp. Thế
nhưng mà lịch công tác của đoàn thì đã ấn định thời gian quá mức rồi.
Trưởng
lão: Rồi, được rồi.
Thầy Chơn
Thành: Thế thì xin phát biểu thế này, thưa các vị tu tập là một
quá trình, không thể ngay một lúc tức khắc mà tha thiết được 10 hay 5 phút.
Vâng, thế các vị hãy cố công đọc sách.
Thế còn
hôm nay là do duyên phước, các vị mới được gặp một Thánh Tăng. Ngài là bậc tu
hành đã đến ngưỡng viên mãn, tức là hai mươi lăm thế kỷ nay trên hành tinh này
mới có một người giác ngộ được như Phật đã giác ngộ.
Cái điều
đó là sự thật, là chân lý. Còn ai tin hay không là tuỳ phước của họ. Nếu họ
biết tin thì cũng là phước của họ, còn nếu họ không biết tin thì cũng là nghiệp
của họ. Thế nên thời gian thì còn nhiều, con đường phía trước là ở các vị thôi.
Chớ không có ai thay cả.
Trưởng
lão: Rồi bây giờ để Thầy đi công chuyện chút con, rồi bữa khác con
gặp Thầy, rồi Thầy sẽ về mở lớp ở đây. Rồi mấy con sẽ vô.
Phật tử 2: Thôi
con bạch Thầy, con kinh qua kinh nghiệm của con thì con cũng có đi làm mà có
việc gì thì cũng gọi cái câu: "Tâm
phải bất động trước các pháp thế gian, giống như tâm Phật, phải buông xả hết,
không được buồn vui, yêu, ghét, giận hờn, thù oán, ham muốn". Như
vậy là chúng ta yên tâm với cuộc sống. Kinh nghiệm của con mỗi lần đi làm. Mà
con nghiệm thấy đây là một câu Thần chú của con.
Trưởng
lão: Thôi, mấy con gặp Thầy là quý rồi. Có ai đưa cụ xuống con.
Chân cụ nãy giờ ngồi chắc nó đau lắm.
Thôi mấy
con.
Thầy Chơn
Thành:… (Không
nghe rõ)
Cứ đọc
sách đi, còn chỗ nào chưa rõ thì hỏi tôi nhá.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét