360- VƯỢT QUA NHÂN QUẢ BẰNG
PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý
(01:24) Trưởng
lão: Mấy con lát nữa mấy con về hả con? Thôi mấy con về ráng nhớ những
cái gì mà cô Út dạy, Thầy dạy, nhớ về tu tập mấy con, nhất là Thầy căn dặn mấy
con đó. Bởi vì cái thân của các con bây giờ nó già rồi, nó là một cái ổ bệnh rồi,
nó sẽ không bệnh này thì bệnh khác. Có nhiều khi một lúc mà nó ba, bốn cái thứ
bệnh chứ nó không phải là một bệnh nữa đâu. Cho nên mấy con cứ nhớ rằng
cái "tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", đó là
cái trạng thái Niết bàn đó mấy con. Cái trạng thái giải thoát nó là cái toàn
thiện. Cái thiện thì nó có cái thiện vừa, mà cái thiện toàn thiện thì cái trạng
thái tâm nó bình an. Cho nên đức Phật dạy: "Ngăn ác diệt ác, sanh
thiện tăng trưởng thiện". Tức là tăng trưởng cái thiện đó, chứ không
phải là tăng trưởng cái việc mà đi làm từ thiện. Các con hiểu không? Tăng trưởng
cái thiện đó đó. Cái thiện mà "tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự".
Bây giờ cái
cơ thể mấy con đau nhức cách gì thì mấy con cứ tác ý, ôm cho chặt. Tác ý là
cách thức như là mình bám chặt vào cái phao thanh thản, an lạc, vô sự. Cứ tác ý
là mình còn bám, mà mình quên tác ý là nó buông phao rồi. Mấy con nhớ cái ôm chặt
phao hay là không ôm chặt phao là do chỗ cái tác ý. Thí dụ như mà các con đau
quá, các con quên đi, là các con đã buông phao. Còn các con còn nhớ tác ý, tức
là con còn bám ở trên cái phao, cho nên nó không có rơi mấy con xuống biển khổ
được, nó không có rơi đi tái sinh luân hồi. Nhớ kỹ!
Cho nên khi
mà gặp cái trường hợp đó thì mấy con cứ tác ý: "Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Cảm thọ mặc tao không sợ đâu". Để cho
cái tinh thần mình nó vững vàng con, nó không có dao động, chứ nó đau nhức nó
khổ lắm. Cho nên mấy con cứ tác ý, thỉnh thoảng tác ý, thỉnh thoảng tác
ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, tất cả cảm thọ là vô thường,
đi ra khỏi thân ta, không còn đau nhức nữa”. Rồi bắt đầu: “tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Rồi nghỉ chút xíu tác ý nữa, nghỉ
chút xíu tác ý nữa. Tức là các con bám chặt cái phao như vậy thì khi mà lỡ các
con có tắt thở thì mấy con cũng ở trên cái trạng thái bất động đó, thanh thản
đó mà không có tái sanh luân hồi. Nhớ kỹ!
Mà không thì
mấy con sẽ vượt qua cái đau khổ, nó sẽ không còn đau khổ nữa mấy con, nó sẽ chấm
dứt đau khổ. Tức là mấy con chịu đựng nó trong 1 tiếng, hoặc 2 tiếng, cao lắm 3
tiếng đồng hồ là cái đau đó nó giảm xuống liền. Cái cảm thọ mà bất cứ một cái
đau gì nó cũng sẽ giảm xuống liền tức khắc, nó không có kéo dài duy trì cho mấy
con đâu. Cho nên cố gắng ôm cho chặt đừng có sợ.
(04:00) Ai
cũng phải có chết một lần chứ bộ khỏi chết sao? Phải không, mấy con thấy không?
Không chết trẻ thì cũng phải chết già, không chết già thì chết trẻ chứ làm sao
khỏi. Có người nào khỏi chết đâu mà sợ. Cho nên đừng có sợ. Đau ai cũng phải
đau chứ có người nào mà không đau bao giờ? Vậy mà mỗi lần đau là mình sợ, chạy
bác sĩ, nhà thương làm cái gì? Ôm cho chặt pháp đi, thì chừng đó mấy con sẽ thấy
mấy con vượt qua cơn đau với cái khả năng của mình. Kinh khủng lắm! Mấy con nhớ
kỹ lời Thầy dạy. Khi mà mấy con rời khỏi đây rồi thì chỉ còn ở bên tai mấy con
cái lời khuyên của Thầy, nó không mất mấy con. Nó không mất.
Phật tử
1: Dạ! Các con
cảm ơn Thầy!
Trưởng
lão: Các con nhớ
kỹ những cái lời Thầy. Thầy sẽ cứu con ở chỗ đó, chứ không bao giờ mà Thầy đau
thế cho mấy con được. Các con hiểu chưa? Thầy cũng không tu dùm cho mấy con được,
tự mấy con. Mà lời Thầy dạy thì mấy con dù đi tới cái nước nào, cái xứ nào, ở
đâu cái lời của Thầy cũng còn ở bên tai mấy con. Nó không mất con. Có phải
không mấy con? Nhưng hãy nhớ lời Thầy là phải ôm chặt.
Mà bình thường
mình không bệnh đau gì hết thì cũng nhớ nhắc: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự". Mọi sự việc nó xảy ra, nhân quả nó xảy ra, nó làm
cho mấy con buồn phiền, giận hờn, thương ghét, thì: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự", nó sẽ xả hết những cái đó. Phải
không? Mấy con cứ nhớ!
Con cái nói
không nghe, tức giận quá nói: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Đây là nhân quả có gì mày phải buồn”. Thì đó cái nó bắt đầu nó xả xuống
liền mấy con, cái tâm mấy con thanh thản lại liền, nó an lạc lại liền, nó không
còn khổ nữa mấy con. Nhớ đó là cái pháp cứu cánh mấy con mà.
Đức Phật nói
như thế này: “Có như lý tác ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã
sanh thì bị diệt”. Có phải không? Nó đã sanh tức là phiền não, giận hờn,
nó đau nhức chỗ này, đau nhức chỗ kia, đó là đã sanh. Mà mình cứ ôm chặt cái
pháp đó mình tác ý thì nó đẩy lui mất, chứ nó đâu có để đó cho mình. Còn lại một
trạng thái "bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Các
con khỏi tốn tiền thuốc, khỏi đi bác sĩ. Xuống nhà thương nằm, trời ơi! Thấy mà
ghê gớm nữa mấy con. Có phải không? Thấy vô nhà thương nằm là mình sợ lắm mấy
con, mình không bệnh chứ vô đó ít hôm cũng bệnh à. Thấy người ta nằm la liệt là
mình quá hoảng sợ. Mà nó không có vệ sinh đâu, Thầy nói nó không vệ sinh.
Trong cái cảnh
của mình đây không phải vệ sinh sao: "Thanh thản, an ổn, không khí
trong lành". Còn đến bệnh viện các con nghe cái mùi cồn, cái mùi
thuốc. Trời ơi! Nghe nó nực nồng. Có phải không? Cho nên mấy con đừng có đến bệnh
viện nữa. Theo Thầy là không đến bệnh viện nữa, chết bỏ. Nhưng mà nó có chết
bao giờ đâu. Cho nên mình làm có tiền để ăn, chứ ai cho bác sĩ ăn chi, cho bệnh
viện ăn chi cho uổng. Chứ mấy con xuống đó coi, đầu tiên biết bệnh mình hết hay
không biết, phải đóng tiền. Nó bắt tụi con đóng tiền trước, chứ chưa chắc đâu.
Rồi tới chừng kê toa mua thuốc này kia, tiền thêm thêm chứ không có ít đâu. Đó!
Cho nên nhớ lời Thầy dạy mấy con, sẽ đỡ tốn hao vô cùng.
Ở nhà mình
chết cho khỏe, đi nhà thương bác sĩ làm cái gì? Bác sĩ giỏi sao lại không có cứu
cha, cứu mẹ nó được, cũng chết hết chứ đâu có gì đâu mình sợ. Phải không mấy con?
Cho nên nhớ lời Thầy mấy con. Rồi mấy con sẽ về mấy con luôn luôn ghi khắc lời
của Thầy, thì mấy con sẽ bảo vệ được sự bình an của mình mấy con. Nhớ rồi phải
không? Không có quên nha con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét