353- TU TẬP HƠI THỞ
(50:35) Phật
tử 10: Dạ thưa Thầy, bữa kỳ trước con tập hơi thở đó, nó bị rối loạn
đó Thầy. Nên bây giờ hễ mà sao cái cổ của con sao thấy nó vướng vướng trong đó.
Trưởng
lão: Đúng rồi. Nó
bị khô cổ, tức là tại vì con đã tập nó không có đúng cách đó, thành ra thành
cái chướng nó rồi, thành ra hễ bây giờ mà tập hơi thở thì nó thành chướng con.
Phải không?
Cho nên tốt
hơn là con sử dụng cái thân hành tay của con là được rồi, nó không có sao đâu.
Nó cũng là cái thân hành ngoại, nó cũng tốt, chứ không có gì đâu. Bởi vì cái mục
đích của mình là nhiếp tâm an trú, chứ chưa phải đi vào Tứ Niệm Xứ để tu tập nội
tâm.
Còn khi mà
con nhiếp tâm được trên cánh tay con rồi, con an trú được trên cánh tay con rồi,
khi qua Tứ Niệm Xứ thì con buộc lòng con phải ở trên hơi thở, mà nó hơi thở của
Tứ Niệm Xứ nó không phải là con tập trung trên hơi thở, cho nên con thở làm sao
nó rất là bình thường, nó không ảnh hưởng nữa. Không phải tập hơi thở đâu, mà tại
vì: “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân…”.
Tức là con hít vô, thở ra mà cảm nhận toàn thân, chứ không phải cảm nhận cso
cái hơi thở. Cho nên hơi thở nó thở sao kệ nó không biết, tôi cảm nhận thân
tôi, tức là trên thân quán thân. Nó khác con.
Mà cái tâm
con nó bất động, con tu cánh tay, con nhiếp ở trong cánh tay con, con an trú ở
trong cánh tay con, rồi con tu Tứ Chánh Cần, con xả cái tâm con cho nên con thường
sống trong trạng thái Bất Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự. Thì thật nó cũng biết
hơi thở ra vô, nhưng mà có khi biết, có khi nó cảm nhận toàn thân nó không cần
biết hơi thở. Cái tu Tứ Chánh Cần nó không cần biết hơi thở con, nó không cần
biết đâu.
Thành ra khi
đó người ta sẽ ở trên cái trạng thái Tâm Bất Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự mà
người ta đi vào Tứ Niệm Xứ người ta tăng thời gian lên. Nó không kẹt hơi thở,
yên tâm đi đừng có sợ! Ở đây dùng hơi thở là tại mấy người hơi thở tốt chút,
tôi hơi thở xấu là tôi dùng cánh tay, tôi cũng đi như mấy người chứ tôi…
Phật tử
10: Mà con nghe
nói là cái hơi thở thân hành nội nó tốt hơn đó, dùng cánh tay thấy nó cũng thiệt
thòi.
(52:22) Trưởng
lão: Không phải đâu con, không có thiệt đâu. Tới chừng tu Tứ Niệm Xứ rồi,
Bảy Giác Chi nó cũng xuất hiện như cái người mà nhiếp tâm trong hơi thở vậy,
không có gì đâu. Tại vì hơi thở tốt mình tu hơi thở để cho nó khỏi mất công đưa
cánh tay ra, mất công.
Phật tử
10: Với lại
thưa Thầy, cái vấn đề hơi thở là bây giờ hình như là cũng có thay đổi rồi phải
không Thầy. Hồi trước là cứ tác ý xong rồi mình hít thở năm hơi, còn bây giờ
con nghe Thầy dạy là hình như tác ý câu nào thì hít thở hơi đó, mà như vậy
trong lúc tác ý là không cần phải nín thở phải không Thầy?
Trưởng
lão: Không,
không cần đâu. Bình thường, hít thở bình thường.
Phật tử
10: Hít thở
bình thường thôi rồi tác ý, sau đó bắt đầu lúc đó rồi mình mới đếm thêm, nói
chung chúng con cũng còn chưa thông suốt chỗ này, chưa thống nhất.
Trưởng
lão: Chưa quen
con, tập rồi nó quen. Thí dụ bây giờ hồi đầu ráng nín thở mà tác ý, đó là sai.
Thở là thở, tác ý là tác ý, chú ý trong câu tác ý: “Hít vô tôi biết tôi
hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, phải không? bắt đầu bây giờ đó, cái
hơi thở mình đang thở ra hết mà đang tác ý mà bảo hít vô thì mình ráng hít vô
chứ sao lại nín? Tập riết rồi nó quen, vừa tác ý mà vừa thở.
Nhưng mà khi
mà tác ý xong rồi thì bắt đầu hít vô thì phải hít vô à, rồi thở ra phải thở ra.
Có vậy thôi. Đâu ra đó, cái nào tôi làm theo cái nấy rõ ràng, chứ không có làm
sai được. Có vậy thôi, tập riết nó quen con.
Phật tử
10: Con cảm ơn
Thầy, con thưa Thầy con trình bày chút xíu thôi. Con trình bày để mà gửi mấy thầy
đó.
Phật tử
11: Con: “Cảm
giác toàn thân tôi biết tôi hít vô”, rồi cái con tập hơi thở, cái tâm
con nó định trên hơi thở, nó không phóng dật, con tu như vậy có đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Đúng con!
Nó bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Phật tử
11: Con cứ 30
phút con tập như vậy hoài?
Trưởng
lão: Tập vậy
hoài con. Rồi để hôm nào Thầy kiểm tra cái cho vô Tứ Niệm Xứ để tăng lên, có vậy
thôi.
Phật tử
11: Vậy con tu
vậy đúng hả Thầy.
Trưởng
lão: Đúng con!
Phật tử
11: “Cảm
giác toàn thân…” cái con ở trên cái hơi thở ra vô bình thường lâu lâu
con tác ý: “Cảm giác toàn thân….”, cái con trở lại hơi thở. Mô Phật!
Vậy con tu tập như vậy hoài?
Trưởng
lão: Cứ tập như
vậy đó con, để cho nó an trú trên cái hơi thở.
(54:40) Phật
tử 10: Dạ thưa Thầy, con trình bày thêm cái vấn đề con thấy là: Thí dụ
như thỉnh thoảng có những cái bài Thầy dạy về đó, rồi xong con cũng mở cho cả lớp
nghe, thì con thấy nó cũng rất hay. Mọi người cũng như thấy có sự khích lệ,
sách tấn, mọi người cũng thấy có sự thay đổi không khí, mà cũng có sự mới mẻ Thầy
ạ, thì thấy cũng hay. Cho nên con mới nghĩ thôi, mà nhiều khi thì con cũng
không có gặp được những trường hợp mà Thầy dạy như thế này, thành thử con nghĩ
là nếu như mà Thầy có một cái máy chủ động quanh người, thì Thầy biết lúc nào
thu được thì Thầy thu, sau đó Thầy sang qua đĩa gửi cho tụi con.
Trưởng
lão: Thầy mà sử
dụng máy móc Thầy không biết con ơi.
Phật tử
10: Không, thì
bây giờ con gửi cái máy rồi trong có cái bảng hướng dẫn luôn, con cũng ngại là
không biết mình làm vậy có tham lắm không? Sợ nhiều khi Thầy đi, rồi Thầy mở
cái máy thì thấy sợ là bất tiện cho Thầy không?
Trưởng
lão: Coi như là
giao lại cho một người nào đó muốn thu, như Mật Hạnh đi theo Thầy nó lại thu
con. Bất kỳ chỗ nào thì có một người lại mở máy thu, có vậy thôi, nó tiện. Thì
cái sự hướng dẫn gì đó thì Thầy giao cho Mật Hạnh chứ thiệt ra thì Thầy, mình vừa
thuyết giảng mà mình mở coi nó bất tiện quá, nó không tiện. Có ai thu thì thu
chứ không lẽ Thầy thu của Thầy.
Phật tử
10: Đó, thì con
cũng nghĩ vậy. Nghĩ nhiều khi sợ Thầy cũng ngại, Thầy thuyết pháp mà Thầy thu
thì cũng ngại. Không biết làm vậy phiền Thầy không nữa?
Trưởng
lão: Coi như có
người khác thu, chứ còn Thầy thì đâu bao giờ Thầy thuyết mà Thầy lại thu, Thầy
đâu có tích trữ ba cái này làm gì. Chỉ có cái lợi ích cho mấy con thôi, thành
ra có người nào đó người ta sẽ thu.
(56:16) Phật
tử 10: Hôm vừa rồi con tính gửi cái máy kia, nhưng sư Phước Tồn nói gửi
cái máy này thì nó tốt hơn, thu âm tiếng nó tốt hơn. Thành thử sư Phước Tồn nói
để sư Phước Tồn gửi cái máy đó lên với gửi cái bảng hướng dẫn.
Trưởng
lão: Rồi, rồi,
cứ gửi bảng hướng dẫn, rồi Thầy chỉ cho chú Mật Hạnh coi theo đó sử dụng cũng
được con.
Phật tử
10: Vậy thì con
cũng yên tâm Thầy.
Trưởng
lão: Ừ, không
sao đâu con.
Phật tử
10: Thưa Thầy,
hôm nào Thầy có về ghé thăm chúng con.
Trưởng
lão: Coi như có
chứ sao không. Thầy sẽ kiểm tra, bữa nào mà ở trong lớp mấy con Thầy về Thầy kiểm
tra coi thử coi nhiếp tâm, an trú tâm sao đây? Cho mấy roi chứ ở đó…
Thôi Thầy ra
con.
Phật tử
10: Thầy, uống
nước!
Trưởng
lão: Thôi con,
Thầy không khát lắm đâu. Được rồi mấy con tắt máy đi con.
Phật tử
10: Con thấy có
bà cụ ở phía sau, không biết có gì không Thầy?
Trưởng
lão: À, mấy con
hỏi cô có hỏi gì không con.
À, không có
thôi, cổ ngồi đây nghe thôi.
Con có hỏi
gì không con?
Phật tử
12: …(không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Cám ơn
con, Thầy khỏe con.
Phật tử
12: Con tập
quán coi như là thân này không phải ta, không phải của ta cho đến thân vô thường,
đến thân vô ngã, rồi thọ vô thường, tâm vô thường, các pháp đều vô thường. Con
tập hai cái pháp môn đó…
Trưởng
lão: Được rồi
con. Vậy đúng đó!
Phật tử
12: … Có chị
em chung bảo con, nói con tập nhiều sợ.., nhưng mà con nói sức khỏe con cũng
bình thường.
Trưởng
lão: Vậy là tốt
quá!
Phật tử
12: Dạ, con
kính bạch Thầy. Vài ngày nữa thì chị em con về chúng con kính chúc Thầy khỏe mạnh…(không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Có dịp rồi
Thầy ra thăm Quảng Bình.
Phật tử
12: Dạ!…
(không nghe rõ). Nhiều người chưa tu tập được. Hoàn cảnh khó khăn, gia duyên
còn ràng buộc.
(01:00:43) Trưởng
lão: Thầy sẽ đến Thầy thăm, Thầy sẽ thăm nhà mấy con. Mấy con ráng tập
tu con! Tập vậy đúng đó con. Đuổi bệnh, thân đừng có đau bệnh nữa.
Thôi Thầy ra
con. Nhớ tập tu, rồi con ít hôm con về, rồi Thầy có dịp Thầy đi ra Thầy ghé Thầy
thăm, các con còn một số người chưa gặp Thầy đâu.
Phật tử
12: Dạ, còn
đông lắm!
Trưởng
lão: Thôi, rồi
Thầy ra mấy con. Rồi mấy con làm đi con, công việc mấy con nhiều lắm đó!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét