338- THẦY SÁCH TẤN TU SINH
THỰC HIỆN GIỚI LUẬT NGHIÊM CHỈNH
(28:55) Còn
bây giờ Thầy 81 tuổi rồi, mà Thầy ăn ngày một bữa là tại vì quen rồi. Chớ còn mấy
cô ăn 3 bữa, bây giờ ăn 1 bữa là mấy cô thấy cũng khổ lắm đó. Không phải dễ
đâu. Nhưng mà tuổi trẻ nó gan lắm nó không sợ chết đâu. Nó mập như quý Thầy trẻ
trẻ mập đó. Vậy chứ ăn ngày một bữa, ít bữa nó ốm. Ốm xuống liền tức khắc, cái
mặt thỏn xuống liền. Nhưng đừng sợ. Sau cái thời gian xọp xuống đó rồi bắt đầu
ăn ngày một bữa đi. Rồi chừng đó, cứ ăn vừa đủ đừng ăn nhiều, cứ ăn vừa, rồi nó
trở lại bình thường. Nó không mập mà nó cũng không ốm. Mới đầu nó xuống, giật
mình: “Trời đất ơi, kiểu này chắc chắn ít bữa tui hết tu rồi”. Thấy
nó ốm rồi quá sợ chứ gì.
Cho nên giới
luật của Phật không phải để giết chết chúng ta đâu mà làm cho thân tâm chúng ta
thanh tịnh. Nó thay đổi cả thân tâm chúng ta thanh tịnh. Bởi vì giới luật nó
thanh tịnh cả thân tâm. Chứ không phải chỉ có thanh tịnh cái tâm chúng ta đâu.
Cho nên tại sao Đức Phật dạy chúng ta ăn ngày một bữa như Phật là giúp cho thân
tâm của chúng ta thanh tịnh. Tâm chúng ta không còn dục, mà thân chúng ta nó lại…,
người mập mấy con thấy nó nặng nề. Mà ăn ngày một bữa người mập bắt đầu ốm thì
nhẹ nhàng, đi dễ dàng có gì đâu.
Như Thầy bây
giờ biểu mập chắc Thầy không mập nổi đâu. Có phải không? Đó mấy con thấy, Thầy
đâu có bao giờ mà mập làm chi cho nó nặng nề. Trời đất ơi! Cái thân như thế này
đi nó thoải mái, nó nhẹ nhàng. Ôm cái thân bự như thế này, đi nghe nó lệt bệt,
nó nặng nề. Thậm chí như có người còn chống gậy đi. Khổ chớ đâu phải sung sướng
đâu. Cho nên ở đây chúng ta không có lo cái mập béo, lo cái thân bệnh này nữa.
Thầy ốm như thế này vẫn mạnh khỏe như thường. Cho nên ráng tu tập.
(30:58) Thầy
hôm nay là cái ngày đầu tiên nhắc nhở, khích lệ để mấy con sống đúng giới để Thầy
hướng dẫn tu tập giới cho đúng pháp. Phải không? Cho nên phải cố gắng khắc phục
cho được, tìm cách cho được mà thực hiện giới luật cho nghiêm chỉnh.
Nếu thấy yếu
Thầy sẽ dạy từ cái giới sát sanh, cái giới tham lam trộm cắp, cái giới mà tà
dâm, cái giới dâm dục, cư sĩ là tà dâm, nhưng mà tu sĩ là dâm dục mấy con. Cái
giới này quan trọng lắm, con đường sanh tử là tại đó đó. Cái người mà học giới
là người ta phải đạt cái đức ly dục, cái đức thanh tịnh. Cái đức thanh tịnh là
giới Thánh, làm cho thân tâm chúng ta thanh tịnh, không đi vào cái nẻo sanh tử
luân hồi. Sanh tử luân hồi là cái giới dâm. Cho nên vì vậy mà cấm dâm dục làm
cái giới luật. Còn cái giới vọng ngữ tức là cái giới nói dối, cái giới mà minh
mẫn tức là cái giới không uống rượu.
(32:03) Cho
nên nó có 5 cái giới đó thì chúng ta sẽ tiếp tục trong cái hạ này. Chúng ta làm
sao mà học được 5 cái giới này, 5 cái đức giới này, và 5 cái hạnh của cái giới
này, và 5 cái pháp hành của giới này. Nội 5 cái giới này thì chúng ta có ác
pháp động tâm … thì chúng ta rất là hạnh phúc, được giải thoát. Chưa làm chủ
được sanh tử nhưng làm chủ được cái tâm, cái đời sống của chúng ta.
Thầy nói
chuyện hơi quá giờ một chút. Hôm nay 9 giờ 30 mà bây giờ Thầy đã gần 10 giờ,
còn mười mấy phút nữa là, vậy thì thôi để ráng 10 giờ. Được không mấy con? Có lắng
nghe được không? Được thì Thầy dạy tiếp còn mấy phút nữa. Ráng cố gắng để Thầy
dạy thêm.
Bởi vì con
đường tu theo đạo Phật rất là vất vả. Cho nên chúng ta phải cố gắng khắc phục.
Có gì mấy con biết Thầy có cái Tu viện Chơn Như kìa. Chứ đâu phải Thầy ở trong
hang, ở trong núi, trong rừng chỗ nào mà tìm không ra. Muốn gặp Thầy hỏi: Con
bây giờ con tu như vậy, có đúng không? Pháp con tu như vậy là pháp gì? Tu pháp
nào, ở trong kinh sách nào? Muốn biết hỏi Thầy, Thầy sẽ nói cho mà biết: Pháp của
mấy con tu pháp nào, đây thuộc kinh sách gì, Kim Cang hoặc là Pháp Hoa hoặc là
Pháp Bảo Đàn của Lục Tổ Huệ Năng hoặc là kinh sách Nguyên Thủy của Hòa Thượng
Minh Châu dịch, Trường bộ Kinh, Trung bộ Kinh, Tương Ưng Kinh.
Tất cả kinh
sách này Thầy sẽ chỉ mặt cho mấy con biết, đó là ở bài kinh nào Phật dạy cái
pháp đó, pháp gì chỉ ra. Chứ để người ta hỏi mấy con: “À quý Cô, quý Thầy
xuất gia tu hành vậy tu pháp gì?”. Rồi không biết mình tu cái pháp gì
bây giờ. Mà hễ nói lơ mơ thành nói láo rồi sao. Tu không có lần chuỗi niệm Phật
mà cứ nói con cũng niệm Phật Di Đà đó mà không lần chuỗi bữa nào hết. Thì như vậy
đâu có được, mình tu cái gì biết pháp đó chứ.
(34:28) Do
đó Thầy muốn nói ở đây là một người tu sĩ mà cái giới khó giữ nhất ở trong tất
cả các giới đó là giới vọng ngữ. Khó lắm mấy con. Thầy nói ở ngoài đời, 100 người
là nói vọng ngữ hết 100 người. Mặc dù nói lời nói vọng ngữ không hại ai hết
nhưng vẫn nói vọng ngữ mấy con. Không hại người khác, còn cái chuyện mà nói vọng
ngữ mà hại người ta thì thôi kể cũng không hết đâu. Lừa đảo người này, lừa đảo
người khác, bằng cách này, bằng cách khác.
Cho nên
chúng ta là một vị giảng sư trong một cái lớp mà dạy Phật pháp mà chưa thực
hành được những gì trong kinh đã dạy mà dám nói ra thì người đó là nói vọng ngữ.
Tội lắm mấy con. Mình chưa làm được mà dám nói thì đó là vọng ngữ chứ sao. Nói
tui nói theo kinh sách, chứ tui có đặt ra tui nói đâu. Ông biết kinh sách người
ta nói nghĩa lý gì sao? Ông chưa tu ông biết cái đó được không mà ông dám nói.
Ông tu rồi, những cái lời kinh đó dạy tu như vậy như vậy thì ông nói ra thì
đúng. Còn ông bây giờ ông cứ chữ nghĩa mà ông nói ra ông làm chưa có được mà
nói như vậy tui về tui tu gần chết tui cũng chưa có được. Thì như thế nào mấy
con?
Người ta dạy
mình như thế này. Như kinh Di Đà dạy: “Thất nhật nhất tâm chuyên trì
danh hiệu A Di Đà Phật dữ chi Thánh chúng…”. Trời ơi, tui về tu lần
chuỗi, rồi tui tu ngày đêm dữ tợn mà được trong 7 ngày. Trời đất ơi! Làm sao mà
7 ngày nổi đây, mấy tiếng đồng hồ mà nó loạn động tu cũng đâu phải dễ đâu mà 7
ngày như thế. Kinh dạy như vậy mà ông có thực hiện được 7 ngày chưa mà ông dạy
tui 7 ngày.
Cái kiểu này
chắc có lẽ tới 7 ngày chắc tui tiêu luôn, chứ đừng nói chuyện, tui loạn thần
kinh tui luôn chứ. Bảy ngày mà cái ý thức tui nó không hoạt động nữa. Tới chừng
đó ra nó ngơ ngơ ngẩn ngẩn tôi không biết phân biệt được gì nữa. Đi ra đường xe
nó đụng tôi nữa là khác. Bởi vì ý thức tôi có phân biệt được nữa đâu. Nó lúc
nào trên đầu nó cũng chữ “Nam mô A Di Đà Phật” hết trơn hết trọi
mới chết tui rồi. Có phải không mấy con?
(36:40) Cho
nên ở Việt Nam chúng ta, có một vị Hòa Thượng họ tu rất hay, họ nỗ lực họ tu:
“Kinh điển
Phật truyền tám vạn tư
Tu hành
không thiếu cũng không dư
Đến nay
chừng đã như quên hết.
Chỉ nhớ
trên đầu một chữ Như”
Khi mà Hòa
Thượng tu thiết tha, tu thiết tha, thì đi ngang qua ở Chùa Phước Hậu. Quý Thầy
có nghe Chùa Phước Hậu không? Hòa thượng Thiện Hoa là người ở chùa Phước Hậu,
người viết cái bộ Phật Học Phổ Thông. Thì Hòa Thượng chùa Phước Hậu, khi Ngài
đi qua sông thì phải lột hết quần áo đội trên đầu qua sông, đi cùng chú thị giả,
khi lội qua sông thì vị Hòa Thượng quên rồi cứ ở truồng mà đi, chú thị giả thì
lội sau đội y áo sau, mới lên bờ mới chạy theo nói: “Hòa thượng, Hòa
Thượng, Hòa Thượng quên mặc quần áo rồi”. Thì các con thấy như thế nào?
Cái ý thức của
chúng ta đã quên đi chỉ biết ở trên đầu của chúng ta có một vị Phật mà thôi. Thật
là tội mấy con. Bây giờ sự thật tu nó nhiều nhiều pháp lắm. Nào là đủ mọi pháp.
Rồi đưa chúng ta đi đến đâu đây? Chúng ta phải xác định được điều mà chúng ta
tu tập được giải thoát hay không giải thoát. Đó là Thầy xin nhắc lại để quý Thầy
thấy cái gương hạnh của quý Thầy.
(38:37) Ngày
xưa, tôi xin nhắc lại cho quý Thầy thấy. Hòa Thượng Thiện Hòa là một vị thầy đỡ
đầu Thầy khi mà Thầy đến Thành phố Hồ Chí Minh ở chùa Ấn Quang. Thầy có người
cha làm ở chùa Ấn Quang rất lâu, Hòa thượng Thiện Hòa là một vị thầy mà Phó
Tăng Thống trong Phật Giáo Việt Nam. Nhưng quý Thầy và quý Cô biết không? Khi
Hòa Thượng tịch thì Hòa thượng lại bán thân, nằm suốt một năm trời rồi mới chết,
Thầy đến thăm, trước vị Thầy thân thương của mình làm sao lòng giữ được không
đau. Đau lòng lắm! Cho nên hôm nay nghĩ đến ngày nay chúng ta mạnh khỏe, ngày
mai chúng ta bất động thì chúng ta không còn… Thôi tới đây, Thầy chấm dứt buổi
thuyết pháp hôm nay…
Thôi Thầy
chào mấy con!
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét