29- HỌC VÀ HÀNH THEO LỜI PHẬT DẠY ĐỂ LY
THAM SÂN SI
Trưởng
lão: Thì mới tu được, chứ nếu mà không học không hiểu tu không
được. Bởi vì mấy con thấy trong kinh sách của Phật nó có Bát Chánh Đạo đó, tám
cái lớp học. Mà nếu mình không học tám cái lớp học thì làm sao mình hiểu đâu mà
mình không phiền não, không đau khổ.
Cái lớp
Chánh Kiến là cái lớp dạy cho mình nhìn cuộc đời của mình thấy như thật, nó mới
sự thật, mình thấy như thật mình không bị lầm lạc, mà mình không bị lầm lạc
mình không buồn phiền đau khổ. Thí dụ như người ta chửi mình mà mình thấy như
thật đúng thật thì mình đâu có ghét cái người chửi mình đâu. Cái người chửi
mình là cái người đang khổ đó mấy con, họ mới chửi mình được, chứ nếu mà họ
không giận, không sân thì làm sao họ khổ họ chửi mình. Cho nên mình nghĩ mình
thấy mình nghĩ như thật mà, mình phải thương chứ, cho nên mình thương rồi mình
đâu có chửi họ, có phải không? Do đó thì mình đâu có làm khổ mình, mình đâu có
làm khổ họ.
Con thấy
không, đạo Phật nó dạy cho mình thật mà. Thí dụ như bây giờ mình làm ra tiền
bạc, nhà cửa, xe cộ cho nhiều, nhưng mà mình học các pháp vô thường, có cái gì
thường đâu mà ham, ham rồi khi chết mình có mang theo được không? Rồi cuối cùng
thì mình thấy không có gì mà thường hết!
(01:11) Cho nên mình sống ở đời thì mình làm
cho có sống với mọi người, có chia sẻ với người bất hạnh trong xã hội, chứ
không phải vì phục vụ cá nhân của mình, cho nên mình sống rất là hạnh phúc. Có
phải không? Đạo Phật dạy mình như thật mà, thì các con thấy có pháp nào mà
thường không? Vô thường hết thật sự mà. Đâu có gì mà thường được. Mà các con cứ
nghĩ cái thân này của mình, đâu phải, của nhân quả, do nhân quả mình sinh ra.
Nếu mà cha mẹ mình không do nhân quả, hành động kết hợp nhau làm sao có mình,
có phải không? Do nhân quả sinh ra chứ, làm sao mà ngoài nhân quả mà được.
Khi mình
học hiểu như thật vậy thì mình thấy mình không còn có cái gì mà dính mắc, không
còn có cái gì buồn phiền lo lắng, buông xả hết. Cho nên đạo Phật có cái Tứ Vô
Lượng Tâm đó, Xả Tâm Vô Lượng, mọi pháp đều thấy đúng như thật, làm thật, thành
ra tâm hồn mình thanh thản, an lạc, vô sự. Mà tâm hồn thanh thản, an lạc, vô sự
mấy con thấy giải thoát không? Có ai động tới mình được đâu, phải không?
Nhưng mà
phải học, phải tập luyện mấy con, chứ không phải dễ đâu. Bây giờ mình muốn mà
tập luyện cho mình có đủ sức bình tĩnh tỉnh thức trước các ác pháp, trước cái
khổ đau đó mà mình bình tĩnh được thì mình phải tập chứ.
(02:24) Bây giờ mấy con tập như thế nào
nè? “Tôi đi tôi biết tôi
đi”, mình đi mình cảm nhận được bước đi của mình rất là bình tĩnh
trên cái bước chân đó chứ gì? “Tôi
thở tôi biết tôi đang thở”, mình hít thở biết thở là tỉnh thức ở
trên hơi thở chứ gì? Nhưng mà mình thở một hơi có niệm khác thì nó chưa tỉnh
thức, còn mình tỉnh thức thì nó không có niệm, phải không? Nhưng mà mình tập
dần dần, dần dần nó quen tăng lên. Ở đời không có cái gì mà không làm được, chỉ
có mình không quyết chí mà thôi. Giả dụ như một ngày con dành ra năm phút, mười
phút mấy con tập, nhiều ngày mấy con thấy. Cũng như bây giờ Thầy nói bây giờ
tâm hay sân đi, ai nói gì con tức, mình biết cái tâm mình hay sân.
Mà sân
thì khổ, mà khổ thì mình tức giận mình chửi họ. Mình thấy không được, do đó
mình nhắc như thế này Thầy dạy cho: “Tâm
như cục đất, ly sân đi. Sân là đau khổ, mày giận hờn là mày đau khổ”,
các con nhắc vậy, cứ nhớ nhắc. Lát nữa có ai nói tức giận, trong đầu của mấy
con nó nhắc: “Tâm như cục
đất, ly sân đi”. Mà tâm mấy con nhắc được câu nói đó mấy con không
sân, các con thấy chưa?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét