27-QUYẾT TÂM TU PHẢI BỎ ÁI
KIẾT SỬ, THU XẾP VIỆC RIÊNG GIA ĐÌNH
(47:19) Bây
giờ đó thì mấy con là những người đã về đây hiện diện trong cái buổi này mà nói
chuyện hôm nay của Thầy, để mấy con biết và Thầy sẽ sắp xếp người nào quyết
tâm, người nào không quyết tâm thì Thầy sẽ sắp xếp Thầy biết. Người nào tu chứng
và người nào không tu chứng, ở đây Thầy chọn, mấy con khỏi lo.Và đồng thời Thầy
sắp xếp cho mấy con tu.
Mấy con nên
nhớ vào đây là mấy con nhớ Giới Luật. Mấy con đã đọc cái bộ sách Văn Hóa Phật
Giáo Truyền Thống tập II: “Cạo bỏ râu tóc, đắp áo cà sa, sống không nhà cửa,
không gia đình”. Mấy con sắp xếp nếu mấy con quyết tu để chứng quả
A La Hán thì đừng có vướng mắc gia đình nữa. Ở đây sống không gia đình, không
nhà cửa. Chứ mà còn gia đình, lăng xăng chuyện này chuyện kia thì mấy con dẹp
xuống đi thì mấy con theo Thầy. Chứ mấy con lăng xăng đối với gia đình thì mấy
con không theo Thầy nổi.
Bởi vì ở đây
hiện giờ đầu tóc của mấy con còn là cư sĩ, nhưng mà vào cái lớp đào tạo chứng
quả A La Hán là mấy con toàn là tu sĩ. Thầy không cần cái bộ áo của mấy con,
cái đầu của mấy con đâu, mà Thầy cần cái tâm của mấy con đã giải quyết được gia
đình của mấy con, là mấy con vào đây được. Đương nhiên mấy con tu sĩ để mấy con
thấy trong một năm, hai năm, ba năm mấy con sẽ chứng quả. Đó là cái quyết định
của Thầy.
Còn mấy con
mà còn nhớ gia đình, nhớ con, nhớ cháu hoặc là nhớ cha, mẹ; lúc này không phải
lúc mấy con nhớ. Ở đây là cái lớp đào tạo để mấy con trở thành Thánh Tăng,
Thánh Ni thì mấy con không được còn để ái kiết sử đó. Mà ái kiết sử đó mấy con
không giải quyết được thì mấy con nên biết rằng mình chưa có ổn thì nên về; chứ
đừng có ngồi tu cái kiểu mà mất công Thầy chấm bài, phải theo dõi từng hành động
của mấy con, mà làm cho Thầy mất thì giờ vô ích. Mấy con thấy còn dính vấp gia
đình cái gì đó thì mấy con cứ trở về đi, lo cho nó xong đi. Chứ còn cái khóa
này không thể chấp nhận những người còn tâm dính mắc của thế tục.
(48:47) Mấy
con còn thèm ăn, còn khát uống thì mấy con ra ngoài ăn uống cho đã đi. Đi vô
đây ăn để sống, sống để tu chứ không phải còn thèm ăn, thèm uống thế này thế nọ.
Đó là cái quyết định của một cái lớp tu này. Còn mấy con còn ham ngủ thì mấy
con ra ngoài, mấy con muốn ngủ giờ nào cũng được hết, chứ vô trong này rồi, thì
giờ giấc phải nghiêm chỉnh. Ở lớp đào tạo thì mấy con phải biết: "Làm
chủ ăn, làm chủ ngủ, làm chủ độc cư ", làm chủ mình tất cả mọi thứ
thì mới đào tạo được.
Dẹp hết,
chúng ta không tuyên bố một lời cho ai biết cái lớp chúng ta tu như thế nào.
Không có người nào biết hết, nghĩa là không cho thông tin. Chừng nào tu chứng
xong rồi, chúng ta tuyên bố cho mọi người biết. Lớp chúng tôi tu hai năm, ba
năm, chúng tôi im lìm tu tập, bây giờ chúng tôi có năm người, mười người chứng
quả A La Hán chừng đó sẽ tuyên bố. Chúng ta nói được làm được, còn bây giờ
chúng ta nói được mà không làm được thì vô ích thôi, giống như Đại Thừa, giống
như Kinh sách Phát triển.
Hiện giờ mấy
con phổ biến bằng cách này bằng cách kia các lớp học của Thầy thì làm cho người
ta sẽ dao động. Người ta thấy đây là đúng, hướng về. Nhưng mà mình không có cái
chiều sâu, không có người tu chứng thì cái chuyện hướng về rất là đau khổ cho họ.
(49:40) Bằng
chứng là Thầy đi từ Nam ra Bắc thăm các phật tử, người nào họ cũng khóc sướt mướt,
từ người nam cho đến người nữ, họ mừng quá. Mà nếu không có người tu chứng thì
làm sao chúng ta hướng dẫn họ, cả Nam Bắc như thế này, bao nhiêu người mà Thầy
đã gặp trong chuyến đi này. Một mình Thầy dạy nổi không? Một mình Thầy đứng lớp
để dạy bao nhiêu người này được sao?
Cho nên cần
thiết những người tu chứng để các con thay Thầy đi từ tỉnh này đến tỉnh khác,
khắp trong miền đất nước của chúng ta. Hướng dẫn cô, bác, anh, chị, em, chúng
ta đang khổ đau, đang muốn sống đạo đức, đang muốn làm chủ sanh, già, bệnh, chết,
đang muốn chấm dứt luân hồi. Họ đang tha thiết vô cùng, giọt nước mắt của họ
đau khổ vô cùng trước cuộc đời, trước cảnh làm người.
Hôm nay Thầy
nhắc nhở mấy con là cái mục đích nhận người. Phải nhận người như thế nào? Chứ
những người lơ mơ thì mấy con nghĩ rằng đừng có tham đắm mà hãy chuẩn bị, đừng
có tham. Ngay bây giờ Thầy mở lớp, mấy con đừng có tham mình chứng quả A La
Hán, mà tâm mình ê chề, còn một bãi rác là không được. Phải biết mình, tu không
phải dễ nhưng phải sạch sẽ, phải thanh tịnh thì mới được.
Bởi vì đứng
trước mặt Thầy, ai cũng có cha mẹ, ai cũng có vợ con, thân thuộc; thì những điều
này đã ổn định được, đã vui lòng những người đó được, thì chúng ta mới vào tu.
Mà chúng ta còn làm họ đau khổ, còn làm cho họ phiền toái thì Thầy không chấp
nhận những người như vậy. Bởi vì Đạo Đức sống không làm khổ mình - khổ người,
mà đi tu mà làm khổ người khác, là không được.
Phải làm cho
những người thân mình vui vẻ, bằng lòng, hết nhiệm vụ, bổn phận. Chứ bây giờ đi
tu bỏ con còn nhỏ là điều đó Thầy không chấp nhận; còn cháu của mấy con thì
thôi. Bởi vì cháu thì có cha mẹ nó phải lo, chứ không phải mấy con. Cái nhiệm vụ
của mấy con hết rồi. Sinh con là mấy con đã nuôi lớn khôn rồi, chứ không phải
ôm cháu, mấy con phải thấy điều đó.
(51:26) Cho
nên phải lắng nghe lời Thầy mà chọn lấy con đường giải thoát cho chính bản thân
của mình. Mình dẹp sạch hết. Ở đây tu không danh - không lợi mà tu để đạt được
mục đích giải thoát, để tu làm chủ được bốn sự đau khổ sinh - già - bệnh - chết.
Con đường của Thầy dạy rõ ràng, cụ thể chứ không còn mơ hồ chút nào.
Có một tâm
niệm ác là nhất định ngăn và diệt chứ không thể đem nổi khổ do tâm niệm đó . Đó
là một hiện thục chứ có cầu, có khẩn, có van xin ai mà hết cái niệm ác đó đâu.
Mà chính chúng ta phải diệt nó và ngăn nó bằng những phương pháp, cách thức rất
rõ ràng. Có quyết tâm thì những ác niệm đó làm sao xâm chiếm được tâm chúng ta.
Có quyết tâm làm sao các cảm thọ đau khổ trên thân chúng ta mà còn ngự trị được.
Đó là cách thức tu tập ở đây: có phương pháp, có cách thức hẳn hoi để đem lại sự
bình an cho một con người, không còn đau khổ, không còn phiền toái. Đó chính là
con đường của đạo Phật, phương pháp rõ ràng, chỉ cần có quyết tâm mà thôi.
(52:20) Cho
nên hôm nay nghe những điều mà Thầy nói, phải cố gắng mà thực hiện. Nếu thực hiện
được như vậy, tu tập được như vậy, thì Thầy cũng nhẹ nhàng trong cái đời sống
lo lắng cho mấy con. Cô Diệu Quang cũng nhẹ nhàng và cô Diệu Quang tiếp tục
trên con đường tu tập của mấy con bởi vì tất cả mọi người đều xét chọn. Còn nếu
mà để cái tâm của mấy con chưa có giải quyết được gì, đến đây mấy con sẽ nay
thì chuyện này, mai chuyện khác, mốt lại chuyện khác thì bị cô Diệu Quang đập,
mà hễ đập thì nó đâu có động cái người đó, mà động bao nhiêu người. Mà cô không
trực tiếp đập mấy con, thì cô phải đập Thầy dạy đạo như vậy bằng cách khác, bằng
cách khác để cho biết dạy đạo mà không đúng. Chứ có gì đâu.
Chứ mấy con
thấy, trong cái thời gian rồi mấy con thấy những cái điều mà cô Diệu Quang đập
là đúng để chúng ta chấn chỉnh lại. Hôm nay chúng ta giữ gìn đúng, cô Diệu
Quang sẽ không đập chúng ta nữa. Và chúng ta bình an mà chúng ta hướng tới con
đường tu tập một cách rất có kết quả, và chứng minh chúng ta là những người tu
chứng quả A La Hán.
(53:17) Cho
nên hôm nay mấy con nghe Thầy dạy, mấy con ráng lắng nghe. Bởi vì ở đây cái lớp
sắp sửa mà chúng ta chuẩn bị cho cái lớp đào tạo những bậc A La Hán, mấy con phải
xét mình cho rõ ràng. Người nào hẳn hòi thì ở tu, người nào chưa xong thì cứ về
đừng có tham. Còn những lớp khác, còn có người đứng thay Thầy để dạy mấy con tiếp
tục.
Mấy con cần
phải sắp xếp, sắp xếp cho kỹ lưỡng, hẳn hòi, hoàn toàn những trách nhiệm, bổn
phận của một con người đối với gia đình, đối với chùm nhân quả của mình thì những
người đó là những người Thầy đào tạo. Còn những người nào mà chưa xong, chưa
làm hết bổn phận của gia đình, của cha mẹ mà đã bứt ngang đi tu làm cha, mẹ buồn
khổ thì những người này không bao giờ theo Thầy tu chứng. Đạo Đức xác định được
điều đó. Chúng ta là những người theo đạo Phật, phải có đạo đức hẳn hòi.
Đến đây Thầy
xin chấm dứt buổi đàm thoại hôm nay và để biết rằng từ đây về sau Tu Viện Chơn
Như sóng yên bể lặng, chiếc thuyền mà chúng ta đi đến đích của nó là chứng quả
A La Hán.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét