25-THẤY NHẮC NHỞ SỐNG GIỚI
ĐỂ GIỮ GÌN ĐẠO PHẬT
(38:09) Còn
bây giờ chúng ta sẵn sàng, ngay vô là chúng ta nổ lực tu. Như vậy những người
hiện diện trước mặt Thầy có duyên khi mà Thầy trở về, đó là những người có
duyên, Thầy đã nghĩ cái duyên còn lại. Còn mấy con mà đi rồi, thì đó là cái
duyên mấy con không đủ, cái phước mấy con không đủ, thì mấy con đừng mong trở về
đây mà Thầy đào tạo mấy con đâu.
Thầy chấp nhận,
chỉ nhận mười người nam và mười người nữ. Và hiện giờ trước mặt Thầy, các con
đang ngồi có mặt. Mà nếu Thầy định mười người nam và mười người nữ là cái số mà
Thầy quyết định. Còn bây giờ cái số nó hơn Thầy nhận mấy con tu luôn; bởi vì mấy
con có duyên, Thầy chịu khó hơn một chút, nhưng mà Thầy tin rằng nó sẽ rớt. Bởi
vì Thánh Giới Uẩn nó sẽ không tha được cho một người phàm phu nào. Còn một tâm
phàm phu là bị gạt ra ngoài hết bởi vì "Giới luật của Phật còn là đạo
Phật còn, Giới Luật mất là đạo Phật mất".
Ở đây là
chúng ta sống Giới để mà nói lên cái sự sống của đạo Phật còn hay là mất. Cho
nên người nào mà sống không được Giới thì người đó phải rời khỏi Tu Viện. Còn ở
lại được thì đó là cái quyết định của mấy con có mặt hiện giờ, tại đây. Thầy sẽ
dạy từng chút để mấy con sẽ làm chủ được. Mà Thầy không dạy từng chút thì chắc
chắn để buông lỏng mấy con tu, chắc chắn dậm chân tại chỗ và tu suốt đời cũng
chẳng làm chủ được sinh tử.
Nghĩa là một
khoảng thời gian nó không xa lắm, mười hai tiếng đồng hồ mà giữ, mà tu cách nào
để mà cái tâm thanh thản - an lạc tự nhiên suốt mười hai tiếng đồng hồ là một
chuyện không phải dễ làm. Các con nhớ, nếu mà dễ làm được thì các con đã làm
xong rồi. Cho nên ở đây các con nhớ để quyết định, Thầy nói sai thì mấy con dừng
lại, mà mấy con cãi lại Thầy, mấy con tu là mấy con chịu.
(39:47) Cãi
như cô Tịnh Bản là chịu lấy cái hậu quả đó. Ở đây có nhiều người không nghe lời
Thầy. Hở ra học bài, làm bài cứ ở trong thất nghĩ rằng mình nhiếp tâm là mình
chứng, nhưng cuối cùng thì loạn thần kinh. Không nghe lời, muốn làm sao cho hơn
mọi người, nhưng sự thật đạo Phật không phải là ức chế tâm.
Cho nên Thầy
báo trước cho mấy con biết rằng, đây là Thầy trở về đây Thầy mở cái lớp đào tạo
người tu chứng, thật sự chứng. Còn không chứng thì từ đây về sau Thầy không mở
lớp nữa, Thầy dẹp. Tại vì chỉ còn có mình Thầy, không còn có người tu chứng thì
để làm gì? Kinh sách Thầy dẹp, Thầy không cần nữa. Cái hướng của Thầy từ gieo
cái nhân, tạo cái hạt để cho thành cái quả tốt cho loài người.
Mà nếu mà Thầy
đào tạo một số người ở trước mặt Thầy mà không tu chứng quả A La Hán một người,
thì Thầy nói mười người, hai mươi người này mà không chứng quả được một người để
nói rằng Phật Pháp là có người thứ hai chứng như vậy, thì Thầy dẹp lớp, Thầy
không cần nữa, Thầy bỏ. Chứ để mấy con quá khổ, tu tập đâu phải sướng. Ngày một
bửa, sống cô đơn một mình mà không đạt được thì dẹp, chứ làm gì? Để cho người
ta quá khổ. Phải mang được kết quả, còn không mang được kết quả thì dẹp.
Còn mấy con
là người quyết tu thì dẹp hết, không được lao động làm một cái gì hết, làm người
vô sự. Còn người nào có làm, có thích làm cái này, cái kia thì đi về làm. Ở đây
là đào tạo người vô sự.
Đức Phật
ngày xưa sống ba y, một bát, ngày đi xin ăn không làm một cái gì khác. Tối ngày
lo quét tâm mình mà thôi. Các con lượng sức mình làm được thì ở tu, mà làm
không được thì về. Thầy không có mời thỉnh, Thầy không ép một người nào cả, Thầy
không mời thỉnh một người nào cả. Mấy con muốn theo Thầy thì theo mà không theo
Thầy…
(41:14) Mấy
con biết người ta nói xấu Thầy biết bao nhiêu? Mấy con tin Thầy thì mấy con còn
ngồi đây. Còn nếu không tin mấy con đã đi xa rồi. Thầy có cần gì danh gì lợi
đâu? Ai nói xấu Thầy gì cũng được hết. Con người của Thầy là con người giải
thoát hoàn toàn, Thầy biết cả thân tâm Thầy rõ ràng. Cho nên người ta nói xấu
Thầy, mặc, Thầy chẳng hề nao núng đâu. Nói Thầy như một người phàm phu, dục lạc
đủ thứ cách này, kia. Nói mặc nói, Thầy không sợ cái điều đó đâu, đối với Thầy
"Vàng thật không sợ lửa " đâu mấy con.
Mà mấy con
thấy Thầy có minh oan điều gì đâu? Không nói một điều gì hết, ai nói gì cũng được
hết, ai làm gì cũng được hết. Đối với Thầy, Thầy biết. Thầy tin rằng ở trước mặt
Thầy còn có một người tin Thầy thật sự rằng Thầy giải thoát. Người đó biết rõ.
Còn hoàn
toàn là mấy con bán tin bán nghi bởi vì những lời nói của họ đã làm cho mấy con
không tin. Cho nên điều kiện mà ngày hôm nay Thầy mở lớp để đào tạo thì chỉ có
người có đủ lòng tin nơi Thầy. Còn không đủ lòng tin thì mấy con an tâm mấy con
cứ rời khỏi đây. Thầy không cần, không cần, Thầy chỉ cần 1 người tu chứng ở đây
là đủ, một người theo Thầy tu chứng là đủ.
Thầy nói như
vậy có nghĩa là Thầy dựng lại Phật giáo bằng một con người thật, họ làm chủ giống
như Phật. Cho nên cái lớp mười người này, thật sự ra Thầy tin rằng nó không phải
một người vì cái sự đào luyện, cái sự đào tạo của Thầy, Thầy tin rằng qua kinh
nghiệm của Thầy sẽ dẫn dắt họ đến nơi đến chốn. Còn các con bán tin, bán nghi
thì điều đó tín lực là hàng đầu, lòng tin là hàng đầu. Mà thiếu lòng tin với Thầy
thì mấy con dù muốn theo Thầy thì cũng tu chơi chứ không thật tình tu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét