240- PHẬT TỬ TRÌNH NGUYỆN VỌNG
ĐƯỢC VÀO TU VIỆN
(1:11:39) Phật
tử 10:: Con xin thưa Thầy. Con pháp danh Hương Ngọc ạ, con ở Gia Lâm, Hà Nội.
Thì cái thứ nhất là, con xin chúc sức khỏe Thầy luôn luôn mạnh khỏe và cô Út
luôn luôn mạnh khỏe để dìu dắt chúng con đến nơi đến chốn ạ.
Trưởng
Lão: Thầy cảm
ơn con.
Phật tử
10: Cái thứ hai
là cháu ngoại của con hiện nay cháu nó bị u não. Cháu đã mổ xong rồi, cháu khỏe
rồi. Thì bây giờ cái tay nó, cái đầu nó không chỉ đạo được cái tay, tay vẫn cứ
liệt, chân với người thì nửa người bên trái. Cháu cũng đi lại được nhưng mà nó
không thật chân, cái tay nó cũng không thật. Thế thì con xin lạy Thầy, tới đây
Thầy với cô cho phép thì con xin Thầy xin cô cho cháu vào Tu viện để cho cháu
được xin học pháp của Thầy, để cho cháu được chữa cho nhanh khỏi. Cái thứ hai nữa
là bạn của con là bạn Hương Tâm cũng ở Gia Lâm. Thì bạn của con ngày trước đã
vào năm người thì trong đó thì có gặp Thầy, Thầy bảo là các con đi kinh hành,
các con đi kinh hành để Thầy xem. Thế thì chúng con có đi thì Thầy bảo: “Con đi
nhanh quá”, Thầy dạy thế. Thế còn bạn con thì tu Thân Hành Niệm xong bị độc cư
nhiều quá, thế mà không ra bên ngoài cũng không tiếp xúc bên ngoài, không phải
là đi tiếp xúc nói chuyện mà đi ra đi vào để cho nó tĩnh tâm. Thế nhưng mà cứ
chúi ở trong nhà như thế là ba tháng trời, không đi ra bên ngoài, thế là bạn
con bị rối loạn thần kinh, ôm gối lên trên gác xong lại ôm gối xuống.
Trưởng
Lão: Tự nhốt
mình.
Phật tử
10:: Bạn con bảo con
là “Tôi bị như thế.” Xong con bảo là từ 12 giờ đêm cho tới 2 giờ sáng, là cô phải
kêu Thầy là: “Thầy cứu con, là con bị rối loạn thần kinh. Bây giờ Thầy giúp con
để cho con trấn tĩnh lại.” Thế là con mới bảo vậy cô kêu được ba ngày thì coi
như là cô ấy hết hẳn. Thế từ ấy trở đi là cô ấy hết hẳn. Bây giờ cô bị điếc, thế
thì cô ấy năm nay tám mươi, tám mốt tuổi, là bằng tuổi Thầy. Thì cô có gửi lời
con là kính bạch Thầy và cô Út Diệu Quang. Cô ấy thì con không có, mà chồng thì
chết lâu rồi, bây giờ cô ấy bảo là: “Bây giờ tôi có đồng lương, thì cô vào, cô
nói giúp hộ tôi với Thầy, bạch Thầy với cô Út cho phép tôi vào ở trong Tu viện
để tôi an dưỡng tu học.”
Trưởng
Lão: Nói chung
là báo cho cô ấy biết, vào đây Thầy sẽ nuôi cô.
Phật tử
10: Thế thì con
nói con xin bạch Thầy. Thầy cho phép thì tới đây con điện luôn cho cô ấy vào
ngay cái đợt này.
Trưởng
Lão: Cho vào đây
con. Để ở ngoài đó một mình tội. Lớn tuổi rồi. Vô đây Thầy dạy cho tu. Rồi Thầy
dạy cho, các con có Thầy.
(1:15:22) Phật
tử 11: Thưa Thầy, con tuy là thanh niên nhưng mà con cũng hay bị bệnh
mất ngủ ạ. Hằng đêm thì con chỉ ngủ được rất là nông. Vì đêm con mất ngủ nên
ban ngày con cứ mơ mơ màng màng.
Trưởng
Lão: Rồi Thầy sẽ
dạy cho. Sợ nó ngủ nhiều thôi chứ ít ngủ thì tốt. Ráng mà tu tập, rồi đây nó sẽ
phục hồi lại bình thường.
Phật tử
12: Nam Mô Bổn
Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Con bạch Thầy. Thì trước thì con gặp pháp của Thầy từ
năm 2000. Thì con đã vào đây với Thầy cái thời gian cô Nguyên Thanh đầu tiên.
Thế thì con cũng ở đây mấy tháng một tháng xong con về. Thì con tu ở cái chỗ …
thì con tu rất là miên mật. Mà con thấy là ngày con tu bốn thời rất là ngon ơ.
Con bạch Thầy. Thế mà sau một thời gian thì con bị mấy năm thì con bị cái đờm
nó không phải ở cổ, nó ở trên cái này nó cứ lồng lộng như là mình ăn một hột
cơm nó sặc… Thì con đã trình Thầy rồi thì Thầy bảo con không có bệnh gì cả,
thì bây giờ con cứ tu theo Thầy. Thở một hơi thở, đi một bước. Thế thì con về
con cứ thực hiện, nó cứ loạn thế nào. Con tiếc mấy năm con tu rất là ngon Thầy ạ,
thực sự tu được, ăn một bữa. Thế mà sau khi Thầy ra mà cô Nguyên Thanh ra thì
khi Thầy đi bộ thì có gặp con. Con là Lê Thị Xuân, là pháp danh Diệu Mai, con
có … Thầy có đi nói gọi, cô Nguyên Thanh có gọi điện cho Thầy, thì Thầy có nhờ
chúng con ở đấy thì Nguyên Thanh ra thì cho con giúp đỡ Nguyên Thanh. Đấy thời
gian thế này, từ cái đợt mà cô Nguyên Thanh ra là con tu nó cứ loạn cả lên. Con
đi mà nó động. Thế thì con thì thời gian này đi … Cái năm vừa rồi cách đây là
Tết rét vừa rồi đây này, con tự nhiên là bệnh nó cứ đổ ra, nước mắt nước mũi
rét nhiều Thầy ạ. Thế rồi con tu không tu được. Con chỉ tu được ba thời bởi vì
sáng 7 giờ cho đến 9 giờ, 2 giờ cho đến 5 giờ, à 4 giờ, thế còn từ 7 giờ cho đến
9 giờ. Còn buổi sáng con dậy nó cứ nó trào nước mắt. Thì con bảo: “Ôi ác pháp!
Mày đánh tao thế này thì tao … Nó có phải thân tao đâu mà sao mày phải ác thế.
Mày cứ làm cho tao ác pháp tao mới tu được. Không tao mách Thầy tao bây giờ đấy.”
Thế thì con vẫn cứ thế mà nó không gì được. Thì con dành … con không bao giờ
con không phải uống thuốc. Các tổ Đoàn kết đây cứ bảo cô Xuân là khỏe nhất. Thế
thì con không bao giờ phải uống thuốc thật. Không bao giờ. Thế là hôm vừa rồi
con phải đi mua cái thuốc 3 nghìn một vỉ thì con uống thấy nó đỡ. Đỡ nhưng mà
nó lại khỏi được tí con bảo: “À tao uống mày mày có khỏi thì mày bệnh nọ mày ra
bệnh kia.” Thì đúng y như thật. Con nó nó như thế thì nó … .
(1:18:10) Con
bạch Thầy là … con đã vào đây. Thì con cũng chủ trương là là vừa rồi con cũng
có đi vào chỗ thầy Thanh Quang để dìu dắt. Thì cũng có là cũng có cái, nó cũng
có cái tuyệt vời. Thế là mấy tuần con cũng đã định là con không vào thế mà con
vừa rồi thì con quyết tâm vào bây giờ sao gặp Thầy để Thầy cho cái pháp tu để
mà đuổi. Năm nay con 70. Thế mà dạo này mình không vào thì thiệt thòi. Mình ở
đây mình ở cái đất Ninh Bình còn lâu. Mà bây giờ thì bấy giờ thì giờ … rồi
nhưng mà Thầy còn đang bận mà mày mà không đi thì mày thiệt.
Thế thì con
cũng cố đi thì con không mua vé đâu Thầy ạ. … các cô cứ bảo vận động con cứ thử
nó ra đi thế mà chúng con lên tàu không có vé đâu. Trưởng tàu đi thì con mới gặp,
con thưa chú là “Chú có phải là trưởng tàu cái ga này không?” Chú bảo “Vâng”.
“Tôi thì tôi không có vé, giờ tôi có đi được không thì chú chỉ cho hai mẹ con
tôi đi.” Con nhận cháu Thoa đi, thế thì chú bảo “Bà cứ lên” thế là con quyết
tâm con lên. Thì đấy dần dần con vào đây thì con xin ước nguyện Thầy cho con
pháp tu để con đuổi cho nó đỡ đi nước mắt, nước mũi, đờm rãi, nói ví dụ thế.
Cho nên nó
ác pháp đến đột ngột … hết. Thế … rồi buồn ngủ con thấy nó còn hãy còn đánh
con nhiều lắm.
Trưởng
Lão: Nó đánh
nhiều chứ không có đánh ít đâu.
Phật tử: Thì con xin là bạch Thầy là Thầy
cho chúng con để cho con được cái pháp tu để con tu đến nơi đến chốn. Nếu có đủ
duyên thì con cũng sẽ xin thoát ly vào đây để con được gần cô Diệu Quang.
Trưởng
Lão: Rồi được rồi
mấy con …
Phật tử: Ở ngoài Bắc rét lắm Thầy ơi. Mà
nó như …
Trưởng
Lão: Bây giờ
các con vô trong này nghe ấm áp phải không? Không có rét nữa.
Phật tử: Chúng con vào đây thì con chỉ sợ
nhân quả lúc đấy không tu được thì Thầy cô lại bảo con về thì bọn con hãi.
Trưởng
Lão: Sao không
được? Vô đây là phải tu được. Đứa nào mà tu không được thì Thầy đánh đòn ấy chứ.
Phật tử: Thầy đánh thì chúng con sướng
quá ạ! Cho một đứa ba roi mây.
Phật tử: Ở ngoài Bắc rét lắm chúng con
lười hết cả người …
Trưởng
Lão:Ở ngoài Bắc nó
rét là nó lười lắm con, lạnh quá mà. Thôi bây giờ Thầy về mấy con. Để chuẩn bị,
để mà bắt đầu …
Phật tử: Dạ, làm sao mà mai cái Trung
Tâm An Dưỡng ở ngoài Bắc thì chúng con rất là phấn khởi. Để đón Thầy về.
Trưởng
Lão: Thầy phải
lo chớ! Không lẽ bây giờ Thầy lo cho mấy con đây thôi sao, còn con còn đông lắm.
Thầy đông con lắm. Thôi bây giờ thì nghỉ con. Rồi chuẩn bị mấy con về nghỉ, rồi
sẽ lo tu tập.
Phật tử: Chúng con xin Thầy pháp thể
khinh an, thượng thọ vô lượng.
Trưởng
Lão: Nhớ cố gắng
từ nay về sau tập cho kỹ, Thầy không bỏ mấy con đâu, phải lo tu mấy con. Bây giờ
lớn tuổi rồi mấy con phải tập tu. Ráng tu.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét