237- PHẬT TỬ HỎI TẬP THÂN
HÀNH NGOẠI BỊ TỨC NGỰC
(49:15) Phật
tử 5: Con kính bạch Thầy. Con xin ý kiến tiếp theo cũng như các cô.
Qua những lời Thầy giảng vừa rồi thì con cũng như là trong các sách, trong các
băng, trong các đĩa hình mà Thầy đã dạy chúng con qua những Thân Hành Niệm nội
ngoại. Thế thì chúng con về nhà, chúng con cũng thực hành. Thì qua những thực tập
ở nhà, thì thực sự mà nói với Thầy là, vừa rồi con có cháu ngoại ra đời, con
chăm sóc nó thành ra con cũng không tập tành gì được. Cộng với cái sự lười biếng
nữa, thành ra là con không tập được mấy. Trước kia thì con đã tập được nhiều
nhưng mà, bạch Thầy là, từ lâu con đã không tập được hơi thở, con có viết thư
trình Thầy, Thầy bảo thôi con bỏ hẳn hơi thở, con chỉ dùng Thân Hành Ngoại. Thế
con dùng Thân Hành Ngoại thì sao con tập mà nhiều khi nó không kéo dài thời
gian đâu, nhưng mà nó vẫn tức ngực. Thì con tập thời gian con không được dài,
thì con thấy con vẫn bị tức ngực. Như là Thầy nói là khi mà đưa tay ra hoặc bước
chân đi mà trong 10 bước, 20 bước, hay 50 bước mà con không thất niệm, tức là
con vẫn nhớ bước chân thì đó là nhiếp tâm. Còn nếu như không có một niệm gì xen
vào trong 20 bước đó là an trú tâm trong 20 bước. Thì con nắm rõ những cái pháp
Thầy giảng rồi, nhưng con tập thì nó, con vẫn dùng thân hành ngoại mà nhiều khi
nó cứ tức cái dây ngực trái của con, nó nóng, nó khó chịu lắm. Thế thì qua những
lần nó bị cảm thọ như vậy, về thế là lại dính mắc vào con cháu, thế là con tập
rất là ít, với lại lười biếng nữa con tập rất ít. Đến bây giờ thì con mới, coi
như là con đã làm tròn bổn phận ở nhà rồi. Con mới vào đây để là con sẽ được gần
Thầy, con sẽ nương nhờ từ trường của Thầy của cô ở đây và sẽ khép mình vào giới
luật rồi con sẽ cố gắng tập hơn ạ.
Trưởng
Lão: Phải ráng
cố gắng con. Về đây mình ráng cố gắng mà tập rất căn bản. Chứ không phải tập
nhiều nhiều, mà tập ít, tập rất vừa đúng với khả năng của mình. Nhiếp tâm trong
năm lần đưa tay hoặc là năm bước đi hoặc là mười bước đi thôi. Để rồi những cái
tập ít đó mà cái căn bản của nó không bị có những cái niệm tác động vào, có cái
niệm vọng tưởng xen vào. Phải tập cho rất kỹ, rất nhiệt tâm. Từng cái hành động
làm như thế này là cái hành động cứu khổ chúng ta. Làm cho chúng ta không còn bệnh
tật đau khổ nữa. Các con nhớ cái hành động như thế này, nó đơn giản như thế này
mà nó lại cứu khổ chúng ta. Cho nên vì vậy mà mỗi cái hành động khi đưa tay ra
là cả một vấn đề tu tập của chúng ta. Đương đầu với những cái khó khăn, cái
nghiệp báo trên cái thân của chúng ta đang mang.
Một cái hành
động đưa tay ra mà tập như thế này là cũng đương đầu với cái nghiệp, cái nghiệp
báo cái thân của các con. Cho nên đưa vô đưa ra như thế này là con đã chiến đấu
với cái giặc sinh tử. Cho nên khi mà làm được cái này là phải có đầy đủ, có một
cái đức dũng cảm, gan dạ mới làm được. Chứ còn nếu không, con làm một hơi, làm
như thói quen đấy thì nó không phải đâu. Làm cho thật tình làm. “Đưa tay ra,
đưa tay vô” một cách rất là nhiệt tâm với cái hành động đưa ra. Cho nên cái
phương pháp tác ý nó cũng phải nhiệt tâm. Bởi vì mình là người bệnh khổ mà,
đang khổ mà. Mà muốn thoát ra khổ. Cũng như một người đang ở tù, muốn thoát ra
khỏi tù là phải dùng đủ cái sức lực, dùng đủ cái gan dạ của mình để vượt ra cái
khó của người ta, để ra cho khỏi cái sự bao vây của nhân quả. Cho nên do đó mà
hành động làm mấy con phải nói là cái hành động rất là quý báu vô cùng để cứu
khổ mấy con. Cái hành động đưa tay ra vầy là một cái hành động cứu khổ mấy con.
Mấy con phải làm thật tình, nhiệt tình từng cái hành động.
Cho nên
không đưa tay ra thôi, mà đã đưa tay ra coi như đây là sự sống chết của mấy con
ở trong bàn tay của mấy con. Cái hành động này là sự sống chết của mấy con. Đưa
tay vô là một sự làm chủ sự sống chết của mấy con. Bởi vì làm chủ được bệnh là
làm chủ được sự sống của chết mấy con. Làm sao mà cánh tay như thế này mà đẩy
lui được bệnh? Mà nó đẩy lui được bệnh như vậy là một hành động rất là quý, rất
là quý mấy con. Cho nên một hành động mà chúng ta nỗ lực như vậy là một hành động
cứu khổ, bằng chính tự lực của chúng ta đã cứu chúng ta thoát ra cái khổ. Thì bắt
đầu mấy con thấy cái bệnh như thế nào, nó làm cho mấy con khổ đến bực nào
không. Mà bây giờ cánh tay như thế này, mà nhiếp như thế này, mà an trú như thế
này được thì cái bệnh nó sẽ đi rồi. Thì mấy con thấy cái giá trị của một cái
hành động, của đưa tay ra vô, cái giá trị nó cao vô cùng. Cho nên phải tập kỹ
lưỡng hẳn hòi chứ không phải tập chơi được. Có nhiều khi mấy con nghĩ tập như vậy
rồi mấy con…
(54:18) Phật
tử 5: Rõ ràng con nghe Thầy giảng rằng phải nhiệt tâm chuyên cần. Tức
là đưa một cánh tay ra thì phải nhiệt tâm mà an trú cho nó ra và an trú vào.
Con mà càng thấy nhiệt tâm thì con càng bị nóng ngực trái hơn ạ.
Trưởng
Lão: Coi như là
con bị ức chế nhiều. Cho nên vì vậy mà trong khi đó con chỉ, thay vì bây giờ
con đưa ra năm lần mà nó bị đau ngực con. Đưa một lần làm sao đau? Phải không?
Tại vì cái sức nó chưa có quen mà mình lại vận dụng, mình rất là tận lực của
mình để đưa cánh tay ra. Mà năm lần nó bị đau cái ngực con, là con đã vận dụng
quá nhiều chứ gì? Vậy thì con đưa ra một lần thì đâu đau. Rồi nghỉ một chút, rồi
đưa ra một lần nữa. Và cứ như vậy thì trong một ngày, hai ngày, ba ngày, nó
quen rồi thì con đưa hai lần. Thì hai lần nó cũng đâu có đau. Rồi đưa dần dần dần
lên năm lần, nó đâu có đau, tại nó quen rồi. Cái cơ thể của chúng ta nó sẽ
thích nghi. Còn con đưa như vậy đó, một lô nó quá nhiều. mà vận dụng nó quá tận
cùng vậy đó, thì nó sẽ gây rối loạn cái cơ thể con. Bởi vì nó đâu bao giờ mà
nó, cái cơ thể của con bao giờ nó có làm chuyện này, bao giờ nó tập trung chuyện
này hoài như vậy đâu, nó đâu có chịu đâu. Mà bây giờ làm như vậy là nó phải gây
một cái gì đó để cho con bỏ cái này đi, đừng làm cái này nữa. Mày làm cái này
tao cho mày đau, cho mày ớn. Đặng cho con sợ đó, con sợ con không dám làm. Mà
không ấy thôi mình làm sơ sơ thôi, không dám.
Cho nên khi
mà mình nhiệt tâm, mình thấy nó có cái trạng thái đó, mình lui lại, lui lại rồi
mình tập. Tập từ từ nó quen rồi cái mình tăng dần tăng dần tăng dần lên. Và đồng
thời cuối cùng nó sẽ đánh con tận cùng, nó sẽ cản trở con, Thầy biết là nó sẽ
đánh. Nhưng mà tới khi mà nhiếp được, mình nhiếp tâm được. Mình thấy rõ ràng
mình nhiệt tâm là mình phải nhiếp được. Mà khi nhiếp được từ 15 phút đến 20
phút rồi, mà bây giờ mình muốn tăng lên 30 phút thì nó đánh con cũng là tức ngực,
cũng là đau như muốn chết. Con không sợ, “Tao cho mày nè, tao cho chết”. Thì
con nhiếp, con sử dụng hoàn toàn, con nhiếp rất là chặt chẽ. Nó đau gì đau, kệ,
con cứ đưa tay ra, đưa tay vô. Biết đưa tay ra vô, nhiệt tâm từng hành động.
Còn đau chẳng cần biết nữa, thì nó sẽ vượt qua, cái cảm thọ nó sẽ quét sạch ra
hết. Phải không? Mấy con sẽ làm đi rồi tới chừng chỗ đó.
Chứ bây giờ
thì mấy con khoan, cái lực của mình chưa đủ. Cái sức mình mới nhiếp tâm chưa đủ,
mình lui lại. Coi như mình còn yếu, mình đánh du kích. Nó đánh mình mạnh quá,
nó đánh mình đau, tức ngực, mình tự trốn đi, mình tập ít. Tập ít rồi bắt đầu
mình thấy mình tăng dần dần lên được. Có một khoảng từ 10 phút đến 20 phút rồi,
thì nó hiện ra cái tướng đau nào, con quét ra hết. Không có sợ. Bây giờ đánh hiện
đại nhau, một là tao thắng, hai là tao chết thôi, chứ không thua. Tới chừng đó
Thầy mới cho phép mấy con chứ. Bởi vì Thầy là người chỉ huy trên mặt trận này,
mà lính của Thầy, Thầy cho phép đánh được. Mà bây giờ vũ khí chúng ta đầy đủ, nội
lực chúng ta có đủ. Bây giờ mới thẳng thừng mà đánh giặc sinh tử. Thì mấy con sẽ
đương đầu với nó đánh, Thầy chỉ huy. Còn Thầy chưa cho thì đừng có đánh. Bởi vì
Thầy biết cái sức lực của mấy con còn yếu, mà đương đầu với nó, nó đánh, mấy
con chắc bò càng hết, tiêu hết quân lính. Coi chừng!
(57:32) Cho
nên phải tùy theo. Mà có Thầy là chỉ huy trên cái mặt trận này, mặt trận sinh tử
mà. Mặt trận sinh tử, chứ đâu phải. Mà Thầy chỉ huy cho mấy con thì mỗi người đều
có mặt trận sinh tử của nó hết, thì mấy con đánh nó. Thầy thấy: Ờ, cái lực lượng
của mấy con đủ sức để mà đương đầu với cái giặc sinh tử này rồi, các con sẽ thắng
nó được. Thầy cho mấy con đánh thẳng tay tới. Còn bây giờ thấy sức của mấy con
còn yếu, khoan. Đứa này được thì đánh đi, đánh dẹp nó luôn đi. Mặt trận của con
thắng được giặc sanh tử thì cứ đánh. Còn đứa này chưa được thì khoan. Bây giờ
phải củng cố được cái lực lượng của mình lại, cái sức lực của mình lại. Vũ lực
của mình đầy đủ trở lại hẳn hoi, con có đủ nội lực rồi. Thầy sẽ chỉ cho một bữa
tác chiến thôi, vậy thì nó tiêu hết. Bao giờ giặc sinh tử cũng thua mình. Bởi
cái này là cái chiến thuật, chiến lược của đức Phật để lại cho chúng ta để mà
chúng ta chiến đấu với giặc sinh tử mà.
Trước mặt của
chúng ta là chúng ta đang sống ở trong cái đối đương đầu với giặc sinh tử. Nó
đang cai trị cái đất nước chúng ta. Nó sai mấy con cái gì, mấy con trở thành
cái người dân nô lệ cho nó, phải không? Mấy con thấy, nó bảo bệnh thì mấy con bệnh
nó đè đầu mấy con. Nó bảo mấy con muốn ăn cái gì, nó bảo mấy con buồn ngủ thì gục
xuống. Nó bảo sao thì mấy con làm vậy. Có phải bây giờ mấy con là những người
nô lệ của nó đâu, phải không? Bây giờ mình muốn đứng dậy để mà chống lại, để
thành lập cái mặt trận. Đủ cái sức luyện tập, đủ cái sức nội lực rồi, đủ sức rồi
mới đương đầu với chúng, thì chúng ta sẽ thắng, phải không? Bởi vì đức Phật thắng
được, Thầy thắng được, bao nhiêu bậc Thánh Tăng đã thắng được rồi, thì không lẽ
mấy con không thắng được cái trận của mấy con sao? Giặc sanh tử nó phải thua mấy
con chứ.
Là con người
thì người nào cũng thắng trận được hết. Đức Phật đã nói mà “Thiên thượng thiên
hạ, duy ngã độc tôn” có phải không? Trên trời dưới trời chỉ có con người là duy
nhất thôi. Con người là làm được cái điều này. Cho nên cái giáo pháp của đức Phật
truyền lại cho con người, chứ không có truyền lại cho loài động vật làm được.
Chỉ có con người làm được cái mặt trận sinh, già, bệnh, chết này. Các con thấy
chưa? Vậy thì mấy con là con người thì đâu có thua gì ai đâu, cũng thắng trận
được chứ! Mai mốt bên nữ, Ni đoàn họ sẽ làm chủ, mấy con coi. Rồi chừng đó mấy
con, mà không những cái người tu sĩ mà người cư sĩ vẫn làm được thì mấy con vẫn
làm được. Mà bây giờ mấy con đang bệnh thì mấy con biết cái giặc sinh tử nó
đang đe dọa, nó đang diệt mình. Bây giờ nó không muốn xài mình được nữa nó giết
mình đi. Phải không? Các con thấy chưa? Nó đang hăm he mấy con đó. Cho nên vì vậy
mấy con phải nỗ lực tận cùng theo cái chương trình, cái chiến thuật chiến lược
mà Thầy đã dạy mấy con. Mấy con tập luyện cho đủ cái nội lực, chừng mà đủ rồi mấy
con mở mặt trận thẳng thừng mà đánh với nó, không có chịu thua, không đầu hàng.
Phải không? Mấy con thấy chưa? Phải nỗ lực. Rồi bây giờ còn hỏi Thầy gì nữa
không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét