226- ĐÀO LUYỆN NGƯỜI TU CHỨNG
(22:43) Hôm
nay, mấy con đủ duyên về nghe Thầy quyết định cho một cái năm sắp tới. Tu viện
phải đào luyện cho được những người tu chứng, chớ không phải là tu lơ mơ nữa.
Không phải là tu cầm chừng, không phải tu lấy có, mà tu thật tu. Dù nam hay nữ
cũng phải thực sự, người nào lười biếng mà Thầy kiểm tra, mà Thầy thấy rõ ràng
là lười biếng ham ăn, ham ngủ là đuổi ra liền khỏi Tu viện. Ở Tu viện thì một bữa,
không có được ăn phi thời, nhất định như vậy. Còn người cư sĩ ngoài đời còn thọ
Bát Quan Trai, thì trong những ngày thọ Bát Quan Trai nhất định ăn ngày một bữa.
Còn ngoài những ngày mà thọ Bát Quan Trai thì ăn hai bữa, ba bữa tùy theo cái
hoàn cảnh của mấy con, mấy con sống.
Nhưng với
năm cái giới luật của đức Phật, lần lượt mấy con học Đức Hiếu Sinh, Đức Ly
Tham, Đức Chung Thủy. Đức Chung Thủy tức là đạo đức Gia Đình đó mấy con. Rồi Đức
Thành Thật, Đức Minh Mẫn. Năm cái đức này, mấy con sẽ lần lượt, mấy con học đầy
đủ. Thì chừng đó mấy con sẽ áp dụng vào những cái đức hạnh đó, thì mấy con sẽ
được hạnh phúc vô cùng. Mấy con sẽ được hạnh phúc, tức là mấy con sẽ được cái sự
an ổn vô cùng.
Một người mà
giữ gìn giới, nó ảnh hưởng đến cả gia đình của mình. Cũng như bây giờ mấy con
có một người tu ở trong Tu viện này, giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh. Tức là giới
luật đức hạnh đầy đủ, không có vi phạm thì ảnh hưởng gia đình của mấy con là
không tai nạn, không bệnh tật. Bởi vì nó là một cái chùm nhân quả.
Cho nên cái
nhơn quả này tốt. Một người tốt ở trong gia đình nó kéo theo cái sự bình an cho
gia đình của nó. Nhưng mà các con nhớ kỹ, vô đây mà các con phạm giới, phá giới
thì cái gia đình các con sẽ bị ảnh hưởng. Tai nạn xảy ra, bệnh tật sẽ đến, con
không đau thì gia đình con, cha mẹ, anh em hay là con cháu bị đau, không chạy
đâu khỏi hết, bởi vì phá giới phạm giới.
Đó là cái
thiện pháp mà. Mà không thiện pháp thì mấy con làm sao mà chuyển được? Do các
con không sống thiện pháp (cám ơn con nghe), các con hiểu chưa? Cho nên mấy con
cố gắng giữ giới thì gia đình mấy con yên ổn, và luôn lúc nào gia đình cũng vui
vẻ chấp nhận cho mấy con tu.
Còn trái lại,
mấy con không có đúng. Mấy con vô đây, mấy con phạm giới, phá giới đi nói chuyện
đầu này đầu kia, coi chừng gia đình mấy con xảy ra. Và trong gia đình của mấy
con không muốn cho mấy con đi tu nữa. Thấy không! Nó đi tu mà giờ về nó nói
chuyện quá trời quá đất như thế này, nó đâu có phải là người tu.
Người ta
đánh giá trị của mấy con qua cái thân hành của mấy con, qua cái sống của mấy
con thì người ta biết mấy con tu được hay không. Vô cái chùa tu như vậy, mà bây
giờ tu như vậy rồi cái chùa vậy thì thôi. Mấy chùa khác cũng vậy, thôi tu chi
cho mất công, có lợi ích gì? Thôi về niệm Phật đi, cầu bà Quan Âm đi, bồ tát
Quan Âm để gia hộ cho bình an còn hơn. Để cái tư tưởng của mình dựa lưng vào đó
để cho nó an ổn, chứ bà Quan Âm nào mà cứu khổ cứu nạn mấy con được?
Khi mấy con
làm một điều ác, chẳng hạn bây giờ ăn trộm, ăn cướp cầu bà Quan Âm phù hộ cho
công an đừng bắt bỏ tù tui. Thì cái chuyện đó, cái xã hội này sẽ… Nếu có bà
Quan Âm phù hộ thật sự thì cái xã hội này còn gì nữa mấy con? Đó là cái vô lý rất
là vô lý, cầu khẩn như vậy là cầu khẩn sao được? Khi mấy con làm một cái điều
ác mà mấy con cầu bà Quan Âm phù hộ mấy con để không bệnh tật, tai nạn thì cái
chuyện đó là vô lý, hết sức vô lý.
Mấy con phải
làm thiện, mà làm thiện thì nó đã chuyển ác, thì mấy con đâu có tai nạn, đâu có
bệnh tật. Do cái hành động đó mà đức Phật nói: "Các con tự thắp đuốc lên
đi, Ta chỉ là người hướng dẫn mà thôi chứ Ta cứu khổ mấy con được sao?” Mấy con
làm ác mà biểu Ta cứu khổ mấy con là cứu làm sao? Còn mấy con làm thiện là tự mấy
con cứu rồi thì cần gì mà phải đòi hỏi Ta, các con hiểu chưa?
Nhưng mà vì
chúng ta không hiểu biết, cho nên chúng ta nương tựa vào cái tinh thần để cầu
Phật, cầu đức bồ tát Quan Âm gia hộ để cho tinh thần mình an ổn trước cái cảnh
đau khổ của gia đình của mình. Có một người bệnh đau trong gia đình, đến chùa lạy
Phật cầu cho cha mình hay mẹ mình hay con mình mau mạnh giỏi. Phật gia hộ cho
nó bình an mạnh giỏi, để cái tinh thần mình an ổn thôi, để rồi mình về, mình lo
cho con mình đi bác sĩ, chứ ông Phật ông dám rớ tay vô đó không? Nếu mà ông rớ
tay như vậy thì luật nhân quả sẽ xử phạt ông đó. Ờ! Tụi nó làm ác, cho nên con
nó bây giờ nó phải đau vậy để trả cái quả đó, để cho tiền bạc nó hết. Mà tại
sao mình rớ vô đó để nó mạnh giỏi được thì nó không hao tiền bạc, thì vậy nó
làm giàu, tức là nó cướp giật của người ta kia kìa. Các con hiểu điều đó. Đâu
có lý nào mà ông Phật ông gia hộ hay là đức bồ tát Quan Âm gia hộ cái kiểu vô
lý như vậy, rồi cũng như xúi mấy con làm ác sao?
(27:02) Cho
nên, ở đây cái gì mình phải có cái trí suy luận cho đúng, cho nên không sống ở trong
mê tín, không cầu khẩn ai hết. Tự mình cứu mình bằng sống thiện pháp
chuyển ác pháp, chứ không ai mà cứu mình đâu. Đó là giới luật đức hạnh
để đem đến cái sự hạnh phúc cho mấy con, các con hiểu chưa?
(Thầy xin
phép Thầy uống nước nhen.)
Cho nên, đến
với Thầy rồi thì mấy con đến với chùa mà cầu khẩn thì mấy con sẽ thấy Thầy nói ở
đây, mấy con sẽ thấy chướng chướng như vậy trong lòng của mấy con. Còn không đến
đây thì mấy con đến chùa, mấy con cầu khẩn ai thì mấy con cầu. Họ còn nói cầu
khẩn đức Phật Quan Âm phù hộ cho mấy con lại mạnh giỏi bình yên hơn nữa, cúng
cho nhiều đi thì nó bình yên hơn nữa. Nhất là tạc tượng, nhất là xây chùa, đúc
chuông thì lại còn phước báu hơn nữa, còn làm giàu hơn nữa.
Mấy con nghe
người ta khuyến dụ mấy con như vậy, chứ sự thật ra làm cái điều gì đó được. Các
con thấy cái nước Campuchia không? Cái đền Angkor, cái nơi mà thờ Phật của cái
nước đó, có cả bao nhiêu mồ hôi dân của nó dồn vô, do ông Vua ra lệnh. Thế mà
cái nước của nó bây giờ như vậy, diệt chủng như vậy sao? Phước nào, phước ở chỗ
nào mà cái chùa là một cái kỳ quan của thế giới như vậy mà bây giờ cái phước nó
ở đâu? Hay là chúng ta ngu si, ngu muội mà bỏ cái tiền ra làm cái chuyện mê mờ.
Ông Phật ổng
có dạy mình cất chùa to Phật lớn đâu. Mà dạy chúng ta đó phải sống, sống đạo đức
không làm khổ mình, khổ người thì sẽ đem đến cái sự hạnh phúc giải thoát cho
nhau, đó là cái đúng. Thì Thầy dạy mấy con có cần phải mấy con bỏ tiền vô để cất
chùa tốt đâu. Mà đến đây thí dụ mấy con ngồi trong cái nhà tranh vách lá như thế
này, dưới bóng cây cũng mát mẻ chứ, cũng tốt chứ đâu có sao đâu. Các con thấy
bình thường không có gì hết. Nhưng cái tu học của mình được hay không? Mình phải
lo, mình cứu mình.
6- THIỀN ĐỊNH
(29:06) Cho
nên đến đây, Thầy nói cái về cái giới luật đức hạnh mấy con đã hiểu. Bây giờ tới
thiền định thì mấy con thấy cái này với mấy con khó hiểu quá. Tại sao một con
người như thế này, mà tịnh chỉ hơi thở? Còn nín hơi thở chịu không nổi, thở cái
khì. Trời ơi! Sao nó mệt quá trời đi!? Ở đây người ta có nín thở không mấy con?
Mà người ta tịnh chỉ hơi thở, tức là hơi thở thanh tịnh mà nó ngưng.
Còn mấy con cái hơi thở của mấy con là thở danh, thở lợi, thở tiền, thở bạc thì
làm sao nó ngưng? Thở giận, thở hờn thì làm sao nó ngưng mấy con, các con hiểu
chưa?
Còn người ta
không giận, không hờn, không phiền não. Ai chửi mắng người ta hổng gì hết, thì
hơi thở người ta thanh tịnh, cho nên do đó người ta nói giới sanh định. Vì vậy
mà khi giới luật nó thanh tịnh rồi, thì cái hơi thở nó phải thanh tịnh. Mà nó
thanh tịnh thì tịnh chỉ nó dễ dàng đâu có gì khó. Cho nên khi mà chúng ta muốn
nhập Tứ Thiền thì chúng ta bảo: "Hơi thở phải tịnh chỉ ngưng, nhập Tứ Thiền".
Thì nó sẽ ngưng nó nhập Tứ Thiền. Mà bây giờ muốn chết: “Hơi thở ngưng, bỏ thân
này, thân này không sử dụng được nữa ” thì nó sẽ ngưng. Còn mấy con bảo nó có
nghe không? Nó trơ trơ, nó thở hoài, mà nó nín thở thì nó mệt. Thì như vậy là
không cách nào mà làm chủ nó được.
Còn ở đây
người ta làm chủ được. Thì như vậy rõ ràng là cái người mà đã ly dục, ly ác
pháp thì người ta mới luyện được cái này, người ta mới tập được cái này, người
ta mới tịnh chỉ được hơi thở người ta. Cho nên người ta nói tịnh chỉ chứ ai nói
nín thở bao giờ? Người ta nói tịnh chỉ hơi thở. Vậy thì chúng ta muốn chết hồi
nào chết, muốn sống hồi nào sống là phải tịnh chỉ hơi thở. Còn nín thở thì
không phải, tự tử đó, nín thở là tự tử. Mà nín thở, mình nín ngồi nín không được
thì lấy dây mà thắt cổ, nó không thở được thì nó cũng nín. Còn không thì nhảy
xuống nước, nó thở không được, bị nước thì nó cũng nín, thì đó là nín thở, chứ
không phải là tịnh chỉ hơi thở. Các con hiểu chưa?
Cho nên cái
sự tu tập chúng ta tới cuối cùng chúng ta tịnh chỉ hơi thở để làm chủ, bây giờ
muốn chết-chết, muốn sống-sống. “Mày! Tao thấy cái tuổi thọ mày bây giờ nó hết
rồi, thôi bây giờ tao tịnh chỉ”. Mấy con ra kia đào dùm Thầy cái lỗ dưới đất
đi. Đào như cái lỗ kia xong rồi, thì Thầy xuống đó Thầy nằm, Thầy tịnh chỉ hơi
thở. Ở trên này mấy con lấp đi, có làm đám ma chi cho mắc công khiêng cực khổ,
mấy con thấy khỏe không?
Còn bây giờ
chết rồi, mắc công bỏ vô quan tài, để lên cúng bái ba bốn ngày khiêng, lấp xuống.
Đâu có bằng Thầy mạnh khỏe, giờ Thầy xuống nằm. Nằm xong, Thầy tịnh chỉ hơi thở,
Thầy nói: "Bây giờ đó Thầy tịnh chỉ hơi thở nghen, lấp đất nghen". Bắt
đầu hơi thở Thầy không thở nữa. Thì lúc bấy giờ Thầy trải chiếu trải mền ở dưới,
Thầy nằm ở dưới, chứ có mất đi đâu, mà Thầy có tốn hao tiền bạc không? Chiếu đó
Thầy trải trên giường Thầy nằm. Phải không? Gối đó Thầy cũng trải trên giường
Thầy nằm.
Bây giờ Thầy
muốn nằm ở dưới cái hầm đó để lấp, Thầy thì đem xuống đó lấp luôn chứ để chi.
Thì do đó Thầy nằm, rồi Thầy bảo: "Ờ, bây giờ Thầy tịnh chỉ hơi thở nghen
mấy con lấp”, thì đứa cái cuốc, đứa cái cuốc rồi hen. Thầy nằm tắt thở thì mấy
con cứ lấp thôi, có gì đâu, khỏi chôn khỏi khiêng không? Khỏi có kêu đạo tỳ gì
hết. Phải không? Có tẩm liệm gì đâu? Thầy đã tẩm ở dưới rồi. Rồi sao mấy con biết
không? Đừng có xây mồ xây mả tốn. Trồng lên đó một cây xoài. Mai mốt cái thân
Thầy nó mục nó thành phân, cây xoài nó ăn nó ra trái, mấy con về hái chia nhau,
mỗi năm đứa trái xoài ăn phải ngọt không?
Cái thân của
Thầy chết rồi nó cũng còn lợi ích. Còn không bây giờ chết, chun vô cái mả kia,
trời đất ơi! Nó ràng rịt, nó xây đá, nó nặng nề có lợi ích chi đâu? Mà cái nắm
đó là nắm đất hôi thối chứ có cái gì đâu? Cái thân này thân vô thường có gì lợi
ích đâu? Các con thấy đối với một người tu, người ta rất đơn giản, chết người
ta không có để mấy con cực khổ, khỏi cần khiêng. Thầy đến đó nằm, mấy con chịu
khó lấp thôi, có vậy thôi.Chứ đừng có để trên bàn thờ mấy con. Để lên bàn thờ mấy
con mắc công lạy.
(32:48) Rồi
mai mốt cái nhà nước họ sẽ cắm cái bảng ngoài kia, ai vô đây rồi bắt đầu phải
đóng tiền. Thì như vậy rõ ràng là cái thân Thầy ngồi đó để người ta lấy tiền chứ
gì, phải không? Các con thấy Thầy bây giờ, thí dụ như Thầy vô (xem) cái nhục
thân của Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường, đâu phải vô không tiền mấy con. Mấy con
có ra ngoài đó chưa? Có tiền chứ đâu phải không đâu. Có phải không? Đó cho nên
vì vậy mà Thầy không có ngu đâu, để mình chết rồi mà người ta cũng bán lấy tiền,
thì như vậy đâu có được, không có làm lợi ích. Cho nên nhất định là Thầy chết,
Thầy bảo đào cái lỗ như vậy đó, Thầy xuống Thầy nằm rồi ở trên lấp, còn ai lấy
tiền Thầy được? Đâu có lấy tiền. Chỉ có cây xoài lên có trái, chia nhau ăn
thôi.
Hằng năm mấy
con về thăm, mùa xoài về thăm để xin trái xoài, đứa trái xoài ăn. Bây giờ Thầy
sẽ ra cây xoài lớn, Thầy ra một ngàn, hai ngàn trái. Mấy con nhiêu đây, mấy con
chia được mấy trái, cao lắm thì hai, ba chục trái chứ bao nhiêu? Cho nên nó
chưa hết đâu, còn chia cả xóm nữa, có phải không? Lợi ích không, các con thấy
không? Mà cây xoài ăn phân Thầy lại tốt. Đó các con thấy chưa? Cho nên phải tu
tới nơi tới chốn mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét