220- KHI NÀO THÌ BỊ PHẠM GIỚI
ĐỘC CƯ?
Phật tử
Kim Quang: Có
cái câu mà Thầy nói là: “Thời gian nói chuyện bị vi phạm độc cư là thời
gian nào?”. Có nghĩa là phạm giới độc cư mà cái thời gian nói chuyện cũng bị,
thời gian nói chuyện để phạm giới độc cư, Thầy nghĩ…
(1:48:29) Trưởng
lão: Khi mình nói chuyện đó, mình nói chuyện thì coi như mình phạm vào
cái giới độc cư rồi. Mà cái giới độc cư nó có phân làm hai cái phần. Một cái phần
mà con nói chuyện vì khuyến, mình khuyến khích cái người tu tập cùng mình, cùng
làm những cái điều thiện, cùng tu, cùng hiểu biết thì cái đó là ở trong cái
giai đoạn Tứ Chánh Cần thì nó không phạm độc cư. Mà ở trên Tứ Niệm Xứ là phạm
đó. Và ở trong cái pháp mà Chánh Định để luyện cái nội lực đó, là đều phạm hết.
Cái đó tu không được, không kết quả. Bởi vì nó không còn cái niệm gì đó thì nó
mới là trọn vẹn trong cái thời gian.
Thí dụ bây
giờ con tu ba mươi phút, trong ba mươi phút của Tứ Chánh Cần. Mà trong khi đó
con có khởi một cái niệm đi nói chuyện gì đó thì con cũng bị phạm độc cư, chứ
chưa nói là con đi tiếp duyên nói chuyện. Cho nên trong cái thời gian vẫn phạm
độc cư. Mình chỉ khởi cái niệm đi méc, đi nói cái điều gì khuyên ai vậy thôi,
cũng là thiện con. Cho nên hồi nãy Thầy nói nó là toàn thiện thì nó không có được
cái niệm thiện nào trong đó. Còn cái Tứ Chánh Cần thì được, nó không phạm lỗi
cái độc cư. Con dùng cái thiện mà con đi nói để khuyên người này, người kia,
giúp đỡ họ trên con đường tu tập thì cái niệm thiện đó con không phạm cái giới
độc cư đó, của Tứ Chánh Cần. Còn cái Tứ Niệm Xứ, là bắt đầu Tứ niệm Xứ là phạm
đó.
Phật tử
Kim Quang: Dạ.
Thì cái thời gian nói chuyện bị phạm giới độc cư là thời gian Tứ Niệm Xứ. Chánh
Định là rơi vào khoảng thời gian đó là bị phạm. Còn Tứ Niệm Xứ.
Trưởng
lão: Còn Tứ
Chánh Cần thì không phạm.
Phật tử
Kim Quang: Có
tu sinh nói cái Đức Khen Thưởng như là cái ca ngợi. Khi mình nói cái Đức Khen
Thưởng, tức là Đức Ca Ngợi thì trong đó nó có ngầm cái ái ngữ không Thầy?
Trưởng
lão: Ái ngữ
con, ca ngợi con. Ái ngữ làm cho người ta hoan hỷ được, người khác được vui.
Phật tử
Kim Quang: Nhưng
mà mình không có nói cái chữ ái ngữ trong là cái đức, nhưng mà mình chỉ đặt trọng
với Đức Khen Thưởng và cái Đức Ca Ngợi thôi.
Trưởng
lão: Đúng vậy.
Phật tử
Kim Quang: Nhưng
mà cái ái, ái ngữ là ngầm trong đó.
(1:50:35) Trưởng
lão: Ái ngữ là cái ngầm, có cái nghĩa ái ngữ ở trong đó. Tức là ca ngợi,
khen tặng người khác là ái ngữ rồi. Nhưng mà mình không nói ái ngữ, nhưng mình
nói cái đức.
Phật tử
Kim Quang: Nhưng
mà trong những cái câu, cái bài này thì Đức Ái Ngữ Ca Ngợi, có nghĩa là nguyên
cái câu đó là cái câu ái ngữ. Nhưng mà trên cái khía cạnh.
Trưởng
lão: Để nói rõ
ra cho mình nhận ra thôi, chứ nó sự thật ra, nó ca ngợi không, là đúng. Mình muốn
viết ra cho rõ để cho mình thấy đó là dùng cái lời ca ngợi, khen tặng đó là ái
ngữ, để cho mấy con nhận ra cho được. Biết nó là ái ngữ khi mà khen tặng lời,
dùng cái lời nói khen tặng, ca ngợi người khác đó là ái ngữ. Nhưng mà sự thật
là Đức Ca Ngợi.
Phật tử
Kim Quang: Sự
thật là Đức Ca Ngợi phải không Thầy?
Trưởng
lão: Chứ nói ái
ngữ thì coi như là nó để ngầm mình hiểu thôi thì hay. Nhưng mà nói ra để cho
mình nhận xét ra thôi, chứ còn thật sự dùng như vậy thì nó thừa.
Phật tử
Kim Quang: Thừa.
Trưởng
lão: Ca ngợi là
ái ngữ, chứ không phải ca ngợi mà chửi người ta sao?
Phật tử
Kim Quang: Dạ
Trưởng
lão: Các con hiểu
chưa?
Phật tử
Kim Quang: Con
hiểu cái đức rồi. Thì phải là ái ngữ, vậy đó mình đâu ác ngữ được đâu.
Trưởng
lão: Ái ngữ.
Cho nên mình dùng để thí dụ như có dùng vậy đó, để cho mấy con nhận xét thôi.
Chứ mà mấy con biết cái chữ đó dùng như vậy là thừa. Nghe ái ngữ ái ngữ hai cái
thì nó sao được? Ngầm mình khen tặng người ta nó là ái ngữ rồi. Bây giờ lại
thêm cái Đức Ca Ngợi Ái Ngữ nữa thì coi như là hai cái ái ngữ luôn.
Phật tử
Kim Quang: Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên
mình bỏ ra thì mới đúng.
(1:51:58) Phật
tử Kim Quang: Bỏ ra thì…
Trưởng
lão: Theo thay
vì mình viết biết vậy đó thì mình phải đóng cái chữ, ghi cái chữ ái ngữ ở trong
ngoặc kép, để cho người ta dễ hiểu, phải không? Thầy ví dụ như bây giờ Đức Ca
Ngợi thì mình muốn cho người ta hiểu rõ về cái ái ngữ trong đó thì mình đóng lại.
Phật tử
Kim Quang: Là tại
vì trong đây Thầy ghi Đức Ái Ngữ Ca Ngợi, Thầy thì nhấn mạnh chữ Ái Ngữ trước
chữ Ca Ngợi.
Trưởng
lão: Cho mấy
con thấy rõ.
Phật tử
Kim Quang: Cũng
có cái trong đây nó có một cái từ gọi là, cái bài “Danh vọng và hạnh phúc”. Bài
“Danh vọng và hạnh phúc” thì, để con đọc cái đoạn này cho Thầy nghe: “Khi
chinh phục được một vùng đất rộng bao la, cũng là lúc chàng kị sĩ kiệt sức và gục
ngã trên ngựa. Trước lúc nhắm mắt chàng nuối tiếc than thầm: Hà cớ gì mà phải cố
gắng đến kiệt sức như thế, để rồi khi xuôi tay nhắm mắt cũng chỉ cần một mảnh đất
để chôn thân”, thì câu này là Đức Hối Hận Ăn Năn nhưng mà cái gạch dưới là
thì gạch dưới cái chữ “nuối tiếc”, con nếu mà con gạch á, thì con thấy hình như
cái nuối tiếc này không phải. Chỗ này hình như không phải chữ nuối tiếc, đây nó
là phải hối hận luôn.
Trưởng
lão: Nó hối hận,
thì coi như nuối tiếc là còn tiếc, còn tiếc rẻ cái của. Còn tiếc rẻ cái khu đất
mình chạy, nuối tiếc là nó vậy. Chữ nuối tiếc này đó là nhằm cái hối hận về vấn
đề mình đã lầm lạc.
Phật tử
Kim Quang: Dạ,
có nghĩa là cái này là cái đức là Đức Hối Hận. Hôm nay, có nghĩa là mình hối hận
về những gì mình đã làm sai rồi.
Trưởng
lão: Là làm
sai.
Phật tử
Kim Quang: Còn
nếu mà ở đây dùng chữ nuối tiếc, nuối tiếc những cái gì mà mình chưa làm được
chẳng hạn. Có nghĩa cái nuối tiếc này nuối tiếc những cái gì mình chưa làm được.
(1:54:05) Trưởng
lão: Mình chưa làm được. Còn cái nghĩa nữa là mình nuối tiếc: Tại sao
mình không biết sớm như vậy? Biết sớm để mình làm cái vô ích như vậy.
Phật tử
Kim Quang: Dạ,
thì có nghĩa là trong đây vẫn đúng?
Trưởng
lão: Vẫn đúng con,
vẫn đúng. Bởi vì nuối tiếc những cái mà mình phải điên khùng quá, để làm chi vậy,
cho nó nó phí, nuối tiếc cái chuyện mà quá tệ. Chứ lẽ ra cái chữ nuối tiếc này
dùng đúng nghĩa là mình làm cái gì chưa xong đó, nuối tiếc. Nhưng mà ở đây nuối
tiếc cái sự mà sao lại mình không có biết trước như vậy, để cho mình làm cái
chuyện nó điên rồ, đến cuối cùng mình chẳng có gì được hết.
Phật tử
Kim Quang: Sao
mình không biết trước?
Trưởng
lão: Không biết
trước.
Phật tử
Kim Quang: Để
mình đừng có làm. Biết trước để mình có làm…
12- CÁCH
PHÁT TRIỂN HIỂU BIẾT ĐẠO ĐỨC VÀ NHÂN QUẢ
Phật tử
Kim Quang: Dạ,
trong cái bài này “Nâng bát ngang mi” cái câu số hai về Đức Hiếu Học, Thầy có
phân tích là mười bốn cái trí năng và cái câu mà kết luận của Thầy dạy: Để phát
triển trí năng này không ngoài phương pháp Như Lý Tác Ý.
Trưởng
lão: Ừm.
Phật tử
Kim Quang: Giả
sử như bọn con chẳng hạn, thì bây giờ cần phải khai triển cái đạo đức với lại
cái nhân quả, cái hiểu biết về nhân quả. Vậy thì dùng phương pháp Như Lý Tác Ý
thì là như thế nào để phát triển cái đó tối đa được?
(1:55:38) Trưởng
lão: Tối đa được thì hàng ngày mình tác ý: “Tất cả các pháp đều
là do nhân quả”, để cho mình thấm nhuần được cái đó. Mình tác ý là nó làm
cho mình thuấn nhuần, để cho mình mọi mọi cái gì xảy ra đều thấy nó theo cái
quy luật của nhân quả nó rõ ràng.
Phật tử
Kim Quang: Tất
cả các pháp đều là nhân quả hết.
Trưởng
lão: Đều là
nhân quả, không có pháp nào hoạt động ngoài nhân quả hết. Ví dụ như nắng, mưa,
gió, bão là thời tiết cũng là trong quy luật của nhân quả. Rồi từng cái hành động
của mình nói, nín, rồi suy nghĩ đều nhân quả. Thành ra mình đều là mình tác ý
câu đó để cho mình thấm nhuần cái đạo lý của nhân quả.
Phật tử
Kim Quang: Lý
nhân quả. Còn cái đạo đức, đạo đức nhân bản - nhân quả thì cũng tác ý câu đó
luôn?
Trưởng
lão: Cũng câu
đó luôn. Bởi vì đạo đức thì nó cũng nằm ở trong cái nhân quả, thiện thì nó là đạo
đức rồi. Bởi vì nó, cái thực hiện đó con thấy mười cái điều thiện đó, là đức của
nhân quả rồi. Mà mười cái điều ác đó là thiếu đức nhân quả rồi, nó cụ thể. Cho
nên mình tác ý câu nói : “Nhân quả” là nó gồm đủ ở trong đó.
Phật tử
Kim Quang: Rồi
mình tác ý nhân quả, để mình xả xuống.
Trưởng
lão: Để xả nó,
nó nhanh chóng lắm con.
Phật tử
Kim Quang: Xả bằng
nhân quả đó?
Trưởng
lão: Ừ. “Đừng
thấy sự đúng sai phải trái mà thấy nó như thấy thiện ác, nhân quả” đó,
Cái câu nói của Thầy viết ở trên cái bia đó, để xả tâm cho nó dễ nhất.
Phật tử
Kim Quang: Con
cũng có ghi vô tập, con ghi vô, bây giờ con chưa có tư duy rõ cái câu đó đúng
không?
Trưởng
lão: Vậy cho nó
nhanh chóng, để khi mình tác ý câu ngắn gọn cái bắt đầu cái tâm mình nó xả, nó
không bị chướng. Nó càng thấm nhuần ở trên cái gì xảy ra phải nhân quả, thì
ngay đó là không có hờn giận, không phiền ai nữa hết. Nhân quả.
Phật tử
Kim Quang: Mình
tư duy nhân quả có nghĩa là giả sử cái người đó mà họ đang chửi mình. Mình tư
duy nhân quả có nghĩa là mình đã từng làm cái gì đó với họ là nhân, bây giờ họ
chửi lại hả Thầy? Hay là cách nào?
Trưởng
lão: Thì nó trả.
Mình đã tư duy, mình đã có nhân đời trước. Bây giờ trong cuộc sống từ nhỏ tới lớn
mình không có làm, mình không chửi ai hết. Thì trong kiếp trước mình có mắng chửi
ai, bây giờ cái người này họ chửi lại mình đó là mình trả quả chứ sao. Phải có
nhân thì phải có quả thôi, có chửi người ta thì người ta phải có chửi lại. Còn
cái ông này ổng đang gieo một cái nhân của ổng. Ổng chửi mình thì cái quả ngày
mai có người khác chửi ổng. Có gì đâu mà mình phải chửi ông ta, mình phải tức
giận. Nó dùng, nói bởi vậy cái nhân quả, mình hiểu được nhân quả thì cái tâm
mình xả mau lắm! Có gì đâu mà phải phiền?
Phật tử
Kim Quang: Thầy
nói có một cái cách gì mà Thầy dạy bọn con là: Khi mà cái họ chửi mình thì họ
đang đau khổ, thì mình phải thương họ. Nhưng mà cái cách đó nó chưa xả tâm hết?
Trưởng
lão: Chưa con,
nó chưa. Nhưng mà nó chỉ tạm thời để cho nó lắng cái tâm mình xuống đi một
chút, để rồi từ đó mình còn tư duy nữa để mình xả. Thì cũng như là nó quá vội
vàng thì mình cứ nhớ vậy thôi.
Phật tử
Kim Quang: Thành
thử họ đang khổ thì mình thương, khởi lòng thương có nghĩa là thấy khổ để mà khởi
cái lòng thương?
Trưởng
lão: Thương! Bởi
vì chính, cũng là một cái sự thật. Họ đang chửi mắng mình thì họ đang khổ trước,
đó là cái sự thật rồi. Cho nên mình khởi lòng thương người ta. Tại sao mình lại
không thương người ta? Người ta khổ quá, người ta mới nói vậy, người ta mới chửi
mình. Nó cũng là một cái đúng sự thật, chứ không phải là mình quán.
Phật tử
Kim Quang: Đúng
sự thật.
(1:58:59) Trưởng
lão: Ừm, để mình tránh né, cái này là quán đúng sự thật, để mà xả tâm
mình. Mà cái đó là cái quán đúng chứ không phải quán sai. Chớ cái người mà chửi
mình, cái người đó đau khổ quá rồi.
Phật tử
Kim Quang: Họ
quá khổ rồi. Vừa nãy trong cái ý nói là nó chưa có, chưa có xả hết mà…
Trưởng
lão: Chưa xả hết.
Phật tử
Kim Quang: Có
nghĩa là mình vẫn thấy được cái sai của họ.
Trưởng
lão: Còn thấy
sai chứ. Họ chửi mình, mình còn thấy sai, cho nên mình mới nghĩ qua một cái góc
độ là họ quá khổ.
Phật tử
Kim Quang: Họ
quá khổ!
Trưởng
lão: Họ nghĩ
qua nhân quả, quá khổ đó.
Phật tử
Kim Quang: Thành
ra vẫn còn tiếp đến nhân quả thì hình như xả hết á Thầy ha. Nhân quả có nghĩa
là lỗi do mình rồi, dĩ nhiên mình đã mình nghĩ đến lỗi của mình rồi.
Trưởng
lão: Cái đó,
thì thấy lỗi mình. Nếu mình đời trước, mình không chửi người ta thì đời nay ai
chửi mình? Thì mình đã có lỗi rồi, thì tại sao mình vẫn chửi người ta lại, muốn
tức giận? Thì rõ ràng cái câu đó cũng áp dụng vào cái câu: “Thấy lỗi
mình đừng thấy lỗi người” thôi.
(1:59:58) Phật
tử Kim Quang: Dạ.
Trưởng
lão: Đó, cái
câu nhân quả là thấy lỗi mình, thì coi như là thấy lỗi mình thôi, chứ không thấy
lỗi người nữa.
Phật tử
Kim Quang: Dạ.
Trưởng
lão: Để coi
mình thấy người ta dữ, hung dữ, ông gì dữ chửi quá trời quá đất. Không, không
thấy lỗi mình. Tại vì mình cũng chửi người ta quá trời quá đất. Còn đời nào thì
không biết. nhưng mà bây giờ nói nếu không nhân thì sao có quả? Không nhân thì
sao bây giờ người ta chửi mình? Thì ít ra có cái quả này, thì ít ra đời trước
mình cũng phải chửi người ta cũng như tát nước vậy đó mà.
Phật tử
Kim Quang: Dạ.
Trưởng
lão: Thì như vậy
là vui vẻ mà trả chứ sao lại buồn? Rồi, tức là thấy lỗi mình rồi. Mình thấy cái
đời trước mình đã có chửi người ta, bây giờ người ta chửi mình. Tức là thấy lỗi
mình, thì ngay đó nó hóa giải. Nó hóa giải, cái tâm mình ghê lắm.
Phật tử
Kim Quang: Nhân
quả quá hay.
Trưởng
lão: Đúng ra đạo
Phật dạy mình cách thức sống chứ có cái gì khác. Sống để an vui, sống để mà
luôn luôn lúc nào cũng thấy ai cũng không có lỗi hết.
Phật tử
Kim Quang: Quá
hay!
Trưởng
lão: Không!
Mình càng mổ xẻ, coi mình học tập, mình càng mổ xẻ, bởi vì cái lớp học nó rất cần
thiết. Càng mổ xẻ bao nhiêu, mình mới thấm nhuần được. Mình mới thấy tuyệt vời,
cuộc sống mình có diễm phúc thiệt. Mình được học được hiểu những cái điều này,
để cái tâm của mình nó an ổn, nó yên vui và nó bất động.
Phật tử
Kim Quang: Dạ.
Trưởng
lão: Chứ nếu mà
không cái, không có học được Phật pháp như thế này, chắc chắn là tâm mình cũng
như bao nhiêu người khác bị động hết và nó còn đau khổ nữa. Nó còn tạo thêm cái
ác nữa. Nó tức quá thì nó làm cái điều oán hận không chạy khỏi.
Phật tử
Kim Quang: Chỉ
có đạo Phật.
Trưởng
lão: Đúng là
mình có duyên Phật pháp. Thầy nói thật sự ra, Thầy nghĩ Thầy cũng là cái duyên
lớn. Không ai dạy mình thì mình được rồi, Thầy tu làm được rồi đó rồi có sự
thua thiệt. Rồi bây giờ Thầy hướng dẫn được một số người mà lôi họ ra khỏi cái
sự đau khổ của cuộc đời mà do cái lầm chấp. Họ không thấy thật, họ hiểu bằng
cái tri kiến của người ta, cái kiến ngã của người ta. Thầy cũng vất vả thiệt, cực
hơn, tu rồi nhập diệt sướng hơn, tội chúng sanh thiệt.
Phật tử
Kim Quang: Nhưng
mà con thấy có cái lòng thương rồi không bỏ được đâu.
Trưởng
lão: Bỏ sao được.
Tự nhiên nó có cái tình thương con, tình thương đó mình không. Thầy cũng đâu có
nuôi, Thầy chỉ nghĩ là mình lo tu thôi. Nhưng mà khi sau khi tu được rồi, mình
bỏ không được, thấy tội quá. Chứ còn lẽ ra đi thì nó không có khó gì đối với Thầy
đâu, nhưng mà thấy tội lắm. Làm sao người ta biết được? Mà tất cả những kinh
sách mình đã thấy không ai triển khai ra cái điều này, làm sao mà mình bỏ đành
được? Mình đã được an ổn như thế này, thì mọi người làm sao mình bỏ được? Cái
người thân của mình, những cái người xa, rồi bao nhiêu người còn có duyên trong
nhiều đời. Mình thấy rõ ràng là nó có cái sự nhân quả với nhau mà, thấy rõ vậy
mà làm sao mình bỏ được?
Thậm chí như
bây giờ mấy con không có duyên nhân quả đời trước, làm sao mấy con ngồi đây với
Thầy? Có! Mà mấy con thì không thấy. Nhưng mà Thầy đã khi tu rồi, thì mình đã
quan sát trong cái thời gian mà mình yên tịnh. Khi mà có đủ cái lực của Thần
Túc rồi, thì lúc bấy giờ đó mình đã quan sát mình thấy, làm sao mình bỏ được?
Chứ phải chi mình không thấy, thì mình như người mù, thì thôi mình đi cũng được.
Đằng này rõ ràng là thấy, rõ ràng nó có cái sự duyên với nhau. Nó cấu kết như một
cái sợi dây mạng lưới, cái tình người nó rõ ràng, mà làm sao mình bỏ? Không thể
nào bỏ được hết.
(2:03:30) Thành
ra biết cực khổ, chứ không phải không biết. Biết! Rất mệt, biết cực khổ lắm! Bởi
vì cái nghiệp chúng sanh ai cũng nặng hết, đâu có người nào nhẹ đâu. Cho nên
mình phải cố gắng. Cố gắng làm việc, chịu đựng đủ thứ cách chứ đâu phải là. Con
biết Thầy chịu đựng đủ thứ. Còn cỡ mà cái người mà không chứng đạo là kể như mà
trốn mất, không làm được đâu, họ thấy quá, quá khổ. Nhưng mà cái tình thương nó
lớn hơn. Cái lòng thương đó nó lấn áp được tất cả những cái nỗi khổ của nó. Người
ta còn khổ gấp mấy lần, mọi người người ta khổ trùng trùng, còn mình thì có nhằm
nhò gì. Có chút vậy mà bỏ uổng, nó làm cho Thầy cũng bền chí hết, bền chí không
bỏ cuộc.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét