184-ĐẶC TƯỚNG
(11:41) Trưởng
lão: Vậy thì trong thời gian mà tu để có chất lượng đó, thì cái đặc tướng.
Bây giờ nói đến đặc tướng. Đặc tướng có người thì có thể nhiếp tâm được trong
năm phút, nhưng cũng có người thì chỉ có một phút, có người thì mới có nửa
phút. Mấy con hiểu không? Cái đặc tướng, cái sự nhiếp tâm, cái sự chú ý cái hơi
thở của mình ra vô, có người thì có thể kéo dài được, còn có người thì kéo dài
không được.
Tùy theo ở
chỗ đặc tướng của mình lấy cái thời gian ngắn. Thí dụ tu một phút. Một phút rồi
nghỉ hai, ba phút. Rồi lại tu một phút, nghỉ hai, ba phút. Rồi tu lại một phút.
Cho đúng ba mươi phút trong cái thời, cái buổi đó. Cái buổi sáng hay buổi chiều
hay buổi tối, buổi khuya. Cứ mỗi tu ba mươi phút, nhưng mà không phải mình ngồi
riết ba mươi phút. Mà chỉ tu một phút. Một phút cho rất chất lượng rồi xả nghỉ.
Rồi vào để vào tu một phút nữa. Còn nếu mình năm phút thì mình tu chất lượng hẳn
hòi năm phút. Rồi xả nghỉ năm phút, rồi vào tu năm phút nữa. Cứ như vậy tính
đúng ba mươi phút. Vừa xả vừa nghỉ là ba mươi phút. Là mình nghỉ, không tu nữa.
Buổi chiều tập nữa. Nhờ mình tu có chất lượng. Tu ít mà có chất lượng, hơn là
tu nhiều mà lúc nào cũng có niệm vọng tưởng, lúc nào cũng có hôn trầm (nghe
không rõ) không có kết quả tốt.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét