182-PHÁP XẢ TÂM THƯ GIÃN
(3:28) Trưởng
lão: Vậy thì trong khi mà xả tâm, thì tất cả thời gian, thời gian nào
cũng có thể xả, ngoại trừ trong cái thời gian nhiếp tâm và an trú, thì không có
xả tâm. Thì bởi vì mình lo mình tu tập cái pháp đó, nó phải riêng biệt. Nó
không giống như cái pháp Tứ Chánh Cần xả tâm.
Vậy thì khi
xả tâm các con lúc bấy giờ, các con tu cái pháp nào xong rồi, các con ra xả
tâm, thì các con nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Cái câu tác ý như vậy, thì mấy con nhớ: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”, rồi ngồi bình thường như là ngồi chơi vậy.
Nói chơi, chớ
sự thật cũng không phải chơi như cái người đời mà ngồi nghỉ, như cái người ta
làm mệt, hoặc là ở văn phòng người ta làm việc bằng trí óc, tính sổ sách, làm kế
toán này kia. Sau cái thời gian mà làm mệt nhọc thì người ta nghỉ uống trà. Người
ta nghỉ theo cái kiểu mà người ta lo lắng gia đình này kia, rồi nghĩ gia đình
người ta. Mặc dù là người ta nghỉ, người ta xả nghỉ người ta không làm việc, về
văn phòng của họ. Đó thì họ sẽ nghỉ ngơi bằng cách là họ đang nghĩ về gia đình
họ, con cái của họ. Bây giờ bữa nay mình đi làm về, mình mua về cho vợ con thế
này thế kia. Đó, thì đó họ không, họ nghỉ mà họ vẫn làm việc ở trong đầu.
Còn riêng
chúng ta nghỉ, nó có cái pháp. Khi chúng ta tu cái pháp nhiếp tâm và an trú
xong rồi thì chúng ta ngồi xả nghỉ hoặc là chúng ta ngồi trong tư thế nào cũng
được hết, chớ không phải riêng gì phải ngồi xếp bằng. Thì chúng ta sẽ tác ý.
Cái câu tác ý đầu tiên: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” để
cho tâm mình nó bất động, nó thanh thản. Vì lúc bấy giờ chúng ta ngồi nghỉ, nhưng
mà chúng ta để tự nhiên tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Nhưng mà, nó một chút
xíu thì nó có một cái niệm khởi trong đầu chúng ta.
Thì cái niệm
đó, chúng ta sẽ dùng cái sự hiểu biết, soi lại cái niệm đó như thế nào? Hoặc có
khi cái niệm đó nó hiện lên, nó lôi chúng ta. Vì cái hoàn cảnh sống, vì cái cuộc
sống của chúng ta trong gia đình mà nó lôi chúng ta phải tư duy đó, để mà giải
quyết cuộc sống. Cho nên nó mặc, nó lôi. Khi mà, chúng ta chợt nghĩ thì chúng
ta mới tư duy lại nó. Chớ không phải chúng ta thấy sao mình lại để cho cái niệm
này nó lôi, như vậy là mình tu cái gì? Không phải!
Bởi vì mình
xả nghỉ mà. Trong cái giờ này mình nghỉ mà. Cho nên cái tâm mình, nó có lôi đâu
cũng được hết. Nhưng mà mình, khi mình nhớ nó thì mình đem cái niệm đó, mình mổ
xẻ ra bằng cái sự hiểu biết của đạo đức nhân bản – nhân quả. Cái gì mình hiểu để
mình xả cái niệm đó làm cho tâm mình trở về bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
(6:03) Thì
như vậy, mấy con biết cái đó là cái pháp gọi Tứ Chánh Cần, chúng ta ngăn ác, diệt
ác. Còn những cái niệm mà nó khởi thiện, nó nghĩ, nó phải lo làm cái gì đó để lợi
ích cho người khác, để đem lại cái sự an vui cho người khác. Thì các con biết,
khi mà nó khởi niệm như vậy, nó nhắc nhở cho mình đừng có quên. Mình nhắc: “Tao
biết rồi. Thôi, để một chút nữa rồi tao sẽ làm cũng được, đừng có nghĩ gì nữa hết”.
Mình nhắc cái tâm của mình để cho nó cũng xả đi, trở về cái sự thanh thản của
nó, sự bất động của nó, sự im nghiệm của nó hơn là để nó nghĩ ngợi lăng xăng,
phải lo công việc thiện đó. Cho nên, mình cũng nói: “Được rồi, tao nhớ
rồi, không có quên đâu. Mày đừng có nhắc nữa”. Rồi xả đi, thì nó cũng sẽ xả.
Mấy con nhớ những cái lời tác ý đó.
Sau khi, nếu
có quên thì mấy con mở máy mình nghe lại lần nữa. Thì mấy con sẽ… từ đó mấy
con trạch ra những cái câu cho nó phù hợp với cái đặc tướng của mình, với cái
hoàn cảnh của mình. Để cho mình nhắc tâm của mình, để mình buông xả. Từ cái niệm
ác cho đến niệm thiện, con đều có cái điều mà con sẽ trạch pháp cho đúng với
cái đặc tướng của mình, hoàn cảnh của mình trạch pháp, nó xả ngay cái niệm đó.
Dù là niệm thiện hay dù niệm ác, thì các con cũng phải trạch ra một cái câu cho
nó phù hợp.
Còn ở đây,
Thầy chỉ dạy chung chung. Thầy chỉ dạy mấy con ở đây chung chung. Mấy con dựa
vào cái căn bản đó mà mấy con đặt ra cho nó phù hợp trong cái hoàn cảnh của mấy
con với cái câu tác ý cho nó chuẩn. Để mà cái tâm của mình, nó biết để mà nó
ly, nó xả hết.
Đó là cái
pháp mà thường gọi nó là cái phương pháp thư giãn. Coi nó làm tâm hồn của chúng
ta, tinh thần của chúng ta thư giãn mà không có bị nghĩ ngợi lăng xăng cái này
đến cái nọ. Chỉ hễ đến nghĩ là chúng ta chợt tỉnh lại nó, là chúng ta quán xét,
tư duy để xả nó thôi. Thiện chúng ta cũng xả. Xả bằng cách chúng ta hiểu biết
cái thiện đó. Còn ác thì chúng ta ngăn diệt ngay. Là cái việc làm đó mình khổ,
người khác khổ thì mình tư duy mấy con xả nó. Sau những thiện ác mà mình xả,
nhưng mà cái thiện thì xả khác, còn cái ác xả khác bằng cái tác ý của mình, bằng
tác ý.
Rồi, bắt đầu
bây giờ đó là mấy con hiểu được cái pháp Tứ Chánh Cần, pháp ngăn ác diệt ác. Rồi
mấy con tập. Tập rồi coi thử coi nó có xảy ra cái gì, rồi báo cáo lại Thầy
trong cái khoảng thời gian xả nghỉ. Như vậy, nó còn sơ suất trong cái thời gian
như thế nào? Còn những thời gian đó, trong khi đó còn như thế nào? Bỗng dưng,
nó hôn trầm đó. Nó đâu phải là lúc nào mình cũng tỉnh đâu. Ngồi chơi vậy chứ, một
lúc buồn ngủ lắm. Cho nên nó có thể nó buồn ngủ đó. Thì mấy con sẽ nhớ rằng khi
mà buồn ngủ, các con đứng dậy. Các con đi tới đi lui, đi cho nó thư giãn, cho nó
thoải mái, cho nó động thân để cho nó đừng có ngủ. Mà trong khi đi như vậy là
mình tập trung cái bước chân hay là mình đi như thế nào? Đó! Phải lưu ý thêm
cái chỗ này.
Đi như vậy
nhưng mà vẫn nhìn cái đầu coi nó nghĩ ngợi cái gì. Chứ không phải là tập trung
biết bước đi, coi như là tỉnh. Tập trung để mình chú ý cái bước chân thôi, mình
chú ý bước chân. Mà mình chú ý mình đi như vậy là mình động thân mình đi, chứ
không phải chú ý bước đi. Mà mình chú ý cái đầu của mình coi nó khởi niệm gì để
cho mình ngăn, mình diệt nó thôi. Đó mới gọi là tu Tứ Chánh Cần. Thì như vậy, mấy
con bây giờ đã hiểu được về cái pháp xả, cái pháp xả ngăn và diệt.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét