165- KẾ HOẠCH ĐÀO TẠO NGƯỜI
ĐỨNG LỚP ĐẠO ĐỨC
(52:37) Phật
tử 2: Về hoàn cảnh thì con cũng không biết làm sao nữa. Hễ ở gần cũng không
có Phước. Tuy nhiên để về ở kề cận bên Thầy để mà…
Trưởng
lão: Không sao
đâu con. Thầy bây giờ là, cái chương trình của Thầy là hướng dẫn cho các quý thầy,
quý cô họ sẽ đứng lớp, họ đứng lớp họ dạy. Cho nên, Thầy soạn thảo cái giáo
trình, cái chương trình giáo án này, cái chương trình giáo dục đào tạo để họ đứng
lớp họ dạy, cách thức mà cho đúng. Mà Thầy theo dõi từng chút, từng chút. Cho
nên Thầy đào luyện cho họ, từ cái cầm cây bút đừng có viết tầm bậy, tầm bạ, viết
bài này, bài kia. Những cái bài giảng tung tung mà không ai tu được, chung
chung. Cho nên, viết phải viết thành một cái giáo án để cho người ta thành ra một
cái bài học. Thành ra đào luyện cho người ta có những cái tư tưởng nào, cách thức
nào. Đó là cầm cây bút nó có lợi ích.
Rồi kế đó,
là phải dạy người ta bằng cái phương pháp thực hành chứ không phải bằng cái
nói. Mình viết ra mình nói tu như vậy vậy, nhưng người ta tu được không? Bởi vì
khi người ta đọc người ta phải hiểu khác chứ. Cho nên mình trực tiếp mình dạy
cho người ta qua cái thân hành của người ta. Bây giờ muốn tu đi kinh hành, là
mình phải dạy cách thức đi kinh hành, rồi coi người ta đi kinh hành có đúng hay
không, để hướng dẫn người ta lại cho đúng. Rồi cách thức đi, người ta nhiếp tâm
như thế nào. Đó là cái pháp thực hành.
Còn cái pháp
mà để dạy đạo đức thì mình gợi những cái câu hỏi, để cho người ta tập trung cái
tư tưởng người ta vào những câu hỏi đó mà người ta hiểu. Người ta hiểu người ta
mới vạch ra được cái đạo đức trong cái đầu óc của người ta. Mình chỉ còn cái kết
luận rằng cái đó đúng hay sai cho người ta thấy cái hiểu đó mà thôi. Đó là đào
luyện, làm cho người ta, truyền đạt cho người ta thấm nhuần được cái đạo lý đó,
đạo đức đó. Đó là cách thức như vậy.
Cho nên, Thầy
hiện giờ Thầy đang đào tạo những người. Thì lúc bấy giờ mấy con ở bên Úc thì sẽ
có những người ở bên Úc, họ sẽ trở về đó họ dạy mấy con. Bởi vì đào luyện họ trở
thành những cái người đứng dạy. Đứng dạy thực hành, đứng dạy những cái lý thuyết,
đứng dạy những cái nền đạo đức đó. Để truyền đạt lại cho mấy con để mấy con thấm
nhuần được cái đạo đức đó, để truyền đạt được cái hành động thực hành đó. Chứ
còn nếu mà cứ sách vở mấy các con đọc thì thôi. Thầy nói tu không được đâu,
không vô đâu.
Hay thì hay
đó, đọc thì mình thấy hay. Đọc nhưng mà cái kiến giải của mình làm sao mà có
kinh nghiệm đâu. Cho nên chưa được, đó là cái giáo trình của nó. Còn cái giáo
án là đưa vào liền để mà làm cho người ta thấm nhuần và thấu triệt thấm nhuần
được cái tư tưởng đó, cái đạo đức đó thì nó mới thực tế. Nó mới giúp người ta
thực tế, chứ không khéo nó dậm chân. Tu nó chung chung.
(55:03) Phật
tử 2: Những cái lời dạy của Thầy thường tụi con cũng nghiền ngẫm. Nói đúng
ra thì cũng nghe tới, nghe lui, nghe giống như Thầy nói là thích nghe ca hát.
Không phải! Con hổm giờ không có nghe nhiều bài gì, như là về thất cũng không
có nghe gì hết, nhưng mà chỉ nghe băng Thầy, và đọc sách. Thì con thấy thời
gian cũng thấm, cũng hiểu được. Nhưng mà có cái thực hành, như Thầy nói là cũng
như kề cận dạy bằng cái hành động thì nó mới đúng.
Trưởng
lão: Đúng rồi
con. Kề cận dạy bằng hành động đó con. Chứ còn mình dạy bằng cái lý thuyết nó
không được.
Phật tử
2: Dạ, nhiều
khi con nghe vậy, nhưng mà mỗi người thực hành nó khác nhau. Là tại vì chắc mỗi
người hiểu nó khác đi quá.
Trưởng
lão: Đúng vậy
đó con. Cho nên lần lượt mà Thầy đào tạo trong chừng khoảng một năm thì cố gắng
đào tạo cho một cái số người đứng lớp. Bên nữ Thầy cũng chọn một số người. Bên
nam Thầy cũng chọn một số người. Dạy họ vừa học rồi sau này họ sẽ đứng lớp dạy.
Rồi cách thức dạy như thế nào Thầy theo dõi từng chút để hướng dẫn cho họ biết
cách dạy cho đúng.
Họ cũng vừa
tu, rồi họ cũng phải vừa học, họ cũng phải vừa qua cái sự điều khiển của Thầy.
Để rồi sau khi đó mới có người. Chứ còn Thầy mà chết đi rồi là không có người nữa
con. Thầy mà mất rồi thì coi như là họ học cái kiểu mà chung chung này thì thôi
rồi, hết rồi. Về không có còn cách thức nào, biết cách nào mà dạy mấy con hết.
Thì cũng giảng chung chung, nói chung chung đâu cũng ra đó, rồi tu cũng chẳng tới
đâu hết. Nghĩa là nó có giảm thiểu, cái tâm tham, sân, si mình có giảm bớt,
nhưng mà tới rốt ráo thì không được mấy con.
Phật tử 2: Bây giờ tuổi của Thầy cũng đã cao rồi.
Mà tụi con thì cũng già.
Trưởng lão: Thầy tám mươi rồi.
Phật tử 2: Dạ, bởi vậy có nhiều lúc con cũng
khắc khoải là con không có được ở bên đây để mà gần Thầy. Trong thời gian Thầy
cũng tuổi cao, con cũng già rồi. Mà không biết sao, có nhiêu đó mà nó giằng co,
rồi gia đình thì con cũng không biết.
Trưởng
lão: Không có
gì đâu con. Đừng có lo. Cái duyên Phật pháp nó đã đến thì các con cố gắng ở bên
đó. Các con theo những cái điều kiện mà con hiểu biết được, nó giảm thiểu được,
nó tác ý được. Mà cái phương pháp tác ý nó có nhiều cái câu tác ý để đem lại
cho tâm mình bình an chứ gì. Nó có cực quá hay hoặc có gì đó, thì con tác ý để
đem lại sự bình an cho mình. Đừng có nghĩ bây giờ sợ tuổi tác của mình nó già rồi.
Nó có cái duyên Phật pháp vậy thôi.
Thầy mà đào
luyện được cái số người Thì cho họ về bên Úc ở trợ giúp cho mấy con. Để mấy con
tập trung lại một cái nơi nào đó, thì mấy con có cái chỗ để họ hướng dẫn cho mấy
con, mấy con sẽ thực hiện được. Nó không khó đâu mấy con. Phật pháp nó không
khó, nhưng mà nó khó là không có người dạy. Nhiều khi có người dạy lại dạy sai
nữa mấy con. Dạy sai, dạy trật là mấy con bị ức chế tâm. Coi vậy mà nó khó đó
con, nó sai một chút là nó bị ức chế tâm. Mà nếu đúng một chút thì nó xả tâm

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét