Thứ Sáu, 12 tháng 5, 2023

163- THU XẾP NHÂN QUẢ GIA ĐÌNH ĐỂ TU TẬP

 

163- THU XẾP NHÂN QUẢ GIA ĐÌNH ĐỂ TU TẬP

(35:21) Trưởng lão: Rồi từ lâu tới giờ mấy con tu hành ra sao mấy con? Tập được không con? Con cứ trình cho Thầy nghe đi.

Phật tử 2: Dạ thưa Thầy, thì thời gian đầu, tụi con có tu tập, cũng ráng tu tập. Rồi thỉnh thoảng thì một tháng hay là một tuần tụi con có tập Thọ Bát. Ở bên Úc thì con cũng có mấy người, như chị Diệu Thiện, thì lúc về bển thì tụi con cũng quy tụ lại chỗ nhà con để tu Thọ Bát. Nhưng mà khoảng mấy năm nay tụi con không có tu tập được cái gì.

Trưởng lão: Ừm nói chung là nhiều khi duyên nó không đủ đó con, mình rời rạc quá. Chứ nó đủ thì mình kết hợp với nhau lại. Cái thời gian mà nó tập thọ Bát Quan Trai, hay những ngày thọ Bát Quan Trai thì mình tập. Rồi trong những ngày mà mình phải nghiên cứu lại những cái giới luật của Phật. Trong thọ Bát Quan Trai thì nó có tám cái giới đó thôi. Tám giới đó sau này nó cũng được viết thành giáo án hết. Bây giờ thì nó chưa đủ, chứ sau này thì mấy con chắc chắn là mấy con sẽ đủ những sách vở. Không có sao đâu, bình yên đi, đừng lo. Để rồi sẽ có người.

(36:43) Phật tử 2: Con muốn lấy ví dụ là tại vì mấy năm rồi con cũng không nhớ. Tại con nhớ con về Thầy, tính ra tụi con cũng hổ thẹn lắm.

Trưởng lão: Cái duyên nó chưa đủ đâu con.

Phật tử 2: Thành ra không có sát Thầy được. Tụi con cũng nghiên cứu, cũng có ấn tống. Ngoài sách Thầy ra con cũng không có ham gì hơn. Tối ngày hễ con rảnh rỗi thì con cũng lấy kinh sách ra nghe. Nghe băng Thầy rồi con cũng cố gắng những lời Thầy dạy. Như tu tập theo cái ý của Thầy dạy là xả tâm. Cũng như là tham, sân, si con thấy cũng có giảm một phần. Nhưng mà tu tập miên mật như là hàng ngày, như hồi trước thì con không có làm được. Tại vì con biết là cái ái kiết sử của con, con cái con nó lớn hết rồi và tụi nó có đi làm, rồi con cháu nó cứ quây quanh con. Giờ con cũng không biết giải quyết làm sao?

Trưởng lão: Thì đó là cái duyên của nhân quả con. Mình cứ theo đó mình sống, rồi hằng ngày mình nhắc tâm mình để cho mình đừng buồn phiền. Vì nhiều khi con cháu nó làm mình cũng buồn phiền lắm, mình nhắc. Rồi nhiều khi mình quá lo cho nó nữa thì nó bị ái kiết sử rồi, nó cũng quây quanh con.

Phật tử 2: Con cũng biết nhiều khi con cũng biết. Ví dụ như con thấy cái này là cái ác pháp nó dụ mình, mình thương. Hễ mà nó quấn quýt mình là trên con đường tu tập của mình nó không có.

Trưởng lão: Nó mất cái thì giờ, nó không còn cái thì giờ cho mình giữ được cái tâm của mình bất động con thanh thản, an lạc, vô sự.

(38:17) Phật tử 2: Tối ngày nhiều khi suy luận những cái chuyện như: “Con cháu mà nó bệnh hoạn, hoặc là nó đi làm rồi nó bỏ đó”. Nhiều khi có lúc con cũng buồn, con cũng nghĩ rằng: “Cái này là mình không có dứt ra được, tại bây giờ dứt ra bằng cách nào, con cũng không biết?”

Trưởng lão: Ừm, nó khó lắm đó con.

Phật tử 2: Tại vì giờ nếu mà con không có chăm nó thì ở nước ngoài mình đâu có nhờ ai giúp được. Gởi nhà trẻ thì con nó nhỏ quá thì nó cũng bệnh. Thì con bỏ thì thấy cũng không được. Con cũng không biết giải quyết cách nào. Nhiều khi cái ray rứt của con làm con không có tu tập được. Mà đằng nào con cũng không bỏ được, bỏ cháu thì cũng không đành. Mà lo giữ nó thì tu tập không được. Mà tu tập không được thì con cũng ray rứt. Con cũng thấy là cuộc đời mình cũng không bao lâu. Rồi cái vô thường nó đến mình cũng không biết được.

Trưởng lão: Ừm, cái đó là mình phải sắp xếp con. Ví dụ như, ban ngày mình chăm nom giúp cho con mình, lo cho mấy đứa cháu rồi giúp con mình. Nhưng mà ban đêm, thì dành cái buổi tối cho mình. Khi mà nó về nó lo cho mấy đứa con nó rồi, thì mình lo chăm nom cái sự tu tập của mình trong những cái buổi tối và buổi khuya. Chứ không khéo là con làm ban ngày rồi ban đêm con mệt, rồi con cũng không tu được.

Phật tử 2: Dạ, nhiều khi suốt ngày cái con quây quần với nó cũng mệt. Tại 8h tối nhiều khi nó về, rồi cái nó lo con cái nó, nó lo ăn cơm thì con cũng phải lo giữ con.

Trưởng lão: Bởi vậy cái nghiệp của nhân quả mà con. Đã nuôi con rồi, bây giờ còn phải nuôi cháu nó.

Phật tử 2: Con thấy Thầy cũng có nói, Thầy nói là: “Con cái nó đã lớn rồi, mình lo cho nó là xong rồi. Tới cháu mình không lo nữa cũng được”. Nhưng mà trước mặt thì khó, bởi vậy mình nói không biết cách nào. Chỉ có cách là con ở xa thì được. Con đi xa rồi là con không có nhớ, con đi xa là con biết rồi. Trước mặt thì nhiều khi con cái nó nghĩ mình “sao mà mình tu mà mình không có cái tình thương, mình không thương cháu, không thương con”. Nhưng mà trước mặt nó thì mình làm ngơ thì kể như là gây cái ác pháp cho con mình. Nó thấy sao mẹ tu gì mà vậy nữa. Bởi vậy con nghĩ tới cách giải quyết làm sao để mà mình ở xa, thì được. Con giờ con đi ra xa, xa con cái mình từng chút thì có thể là mình buông được.

(41:00) Trưởng lão: Nói chung cái phần đó là trong gia đình, khi con cái mà nó sanh con ra. Thì trong khi mà cha mẹ mà biết phương pháp tu rồi, thì cái thời gian của cha mẹ nó lớn rồi. Thì con cái nó phải biết dành cái thời gian đó để cho cha mẹ mình được thảnh thơi. Tìm cách khuyên cha mẹ mình, phải ráng nỗ lực tu. Để mấy đứa con, mấy đứa cháu thì tụi con phải có bổn phận, con phải nuôi nó. Cũng như mẹ đã nuôi con cho tới con lớn khôn rồi, bây giờ mà mẹ phải ôm ẵm con cháu như thế này nữa thì quá khổ mẹ. Cho nên, mẹ phải để thì giờ rảnh rang đó cho mẹ thì con mới là người con có hiếu, chứ nếu mà con giao hết cho mẹ. Mẹ thì không thể nào bỏ các cháu được đâu, nhưng mà đứa con phải có nhiệm vụ, trọng trách để giúp cho con con.

Nhưng mà bây giờ nó chưa biết, mà mình bỏ ngơ như vậy thì mình thấy như là mình không có cái gì với con, với cháu mình nữa sao? Coi như là bỏ bê mấy cháu không có chăm sóc, coi như là người đâu ở ngoài, thì như vậy cũng không được, mình phải làm. Cho nên vì vậy bây giờ trong cái hoàn cảnh này, cái nền đạo đức gia đình, về cái bộ giới mà đức Phật đã dạy, Thầy chưa viết xong mấy con. Thầy viết xong rồi, là con cái phải có nhiệm vụ để giúp cho cha mẹ mình già rồi phải như thế nào, chứ không thể được để cho cha mẹ mình phải ôm con, ôm cháu mà nuôi như vậy là bất hiếu lắm. Bởi vì cha mẹ đã cực khổ nuôi mình cho đến lớn khôn bây giờ lại còn ôm cháu để cho mình làm. Mình chạy mình làm có tiền nhiều để làm gì đây? Mà mẹ mình không được cái thời gian mà rảnh rỗi để nghỉ ngơi trong cái tuổi già. Đó thì mình bổn phận làm con.

Thì trong khi bộ sách có như vậy thì mọi người người ta đều thấy cái nhiệm vụ đó. Để cho cha mẹ mình để thời gian đó mà chọn lấy con đường để đi đến cái chỗ giải thoát. Người ta làm chủ được sự sống chết của người ta. Khi người ta muốn chết, muốn sống người ta tự tại chết.

Thí dụ như bây giờ bệnh đau đến con không làm sao hết. Con cũng chỉ nằm đó mà chịu trước cái cơn đau của con. Hay hoặc là đau cái đi bác sĩ. Con nhớ là đi bác sĩ uống thuốc này nó sanh bệnh khác, nó đâu có dễ đâu, đừng có ham. Bởi vì có phương pháp, mấy con thấy cái phương pháp nó đối trị, nó đẩy lui được bệnh. Thì nó có tích, có thêm cái gì trong thân của chúng ta bệnh đau, cho nên chúng ta khỏe hơn. Mà Phật đã dạy chúng ta về Định Niệm Hơi Thở, thì nó có năm cái phương pháp để đối trị để mà đẩy lui bệnh. Nên chúng ta dùng nó nhiều là nó có lợi ích.

(43:36) Bây giờ Thầy nói như thế này này. Hầu hết người ta sống người ta hay làm cho chúng ta tạp nhiễm thêm. Chẳng hạn là bây giờ con bệnh, thì bắt đầu con nghe người ta dạy cách thức để nhịn ăn để trị bệnh, đây là mấy con thêm một cái khổ cho mấy con đó. Rồi khi bệnh đau là phải nhịn đói, mới hết bệnh. Nó hết bệnh rồi ăn cái lại ít bữa nó đau, có phải không?

Bây giờ người ta chế ra một cái loại ăn cơm gạo lứt muối mè là trị bệnh. Rồi xúm nhau ăn, tới chừng giờ không ăn cơm gạo lứt muối mè thì nó lại bệnh. Mấy con tạo thêm một cái mất tự nhiên, nó thành một cái thói quen. Phải không mấy con thấy? Đây là những cái phương pháp nó không phải Phật giáo, mà nó tạo thành một cái thói quen mới. Mà người ta cứ nghĩ rằng tại vì nhịn ăn cái nó hết đau, là cứ lâu lâu cái nhịn ăn. Trời ơi! Chuyện mấy con thấy không? Làm cho cái cơ thể mình càng suy yếu chứ đâu có phải.

Cho nên ở đây, đừng có nghĩ gì hết, cứ bình thường, sống bình thường, mà có phương pháp đẩy lui bệnh. Cái niềm tin của mấy con đó là nó sẽ đẩy lui bệnh được hết, mấy con tin đi. Rồi cái sự tin của mấy con, rồi cái pháp của Phật dạy đó, nó có những cái phương pháp để đẩy lui được cái bệnh. Mặc dù mấy con chưa có tu, tu chưa tới đâu, mấy con chưa có biết gì hết. Nhưng cái niềm tin đó, Phật dạy là phải làm được. Và vì vậy thì khi mà gặp bệnh đau mấy con đừng có sợ chết, ai lại không chết. Mà nó chưa tới số chết thì Thầy nói chết nó cũng không có chết đâu, đừng có sợ. Cho nên cứ ở trên cánh tay, ở trên hơi thở mấy con mà an trú ở trên đó đi. Rồi mấy con thấy, không có bệnh gì mà không đi.

Tất cả những cái bệnh mà ở trên thế gian này đều là nhân quả, nó đều do nhân quả mấy con. Nếu không nhân quả thì trong người không có bệnh đau. Mà nhân quả là cái pháp vô thường. Ngay cái thân của chúng ta là cái thân nhân quả, cho nên nó vô thường. Nhỏ nó khác, lớn dần dần nó khác. Cũng như hồi nhỏ tóc nó đâu có bạc, bây giờ tóc bạc. Mấy con thấy không? Hồi nhỏ mặt không nhăn bây giờ mặt nó nhăn. Mấy con thấy không? Đó là sự vô thường của nó, sự thay đổi của nó. Mà nhân quả là vô thường. Bây giờ chúng ta bình an, lát nữa nó không bình an. Còn lát nữa nó không bình an, lát tới nữa nó bình an. Cho nên nó đâu có thường.

Đó là quy luật của nhân quả nó như vậy. Cho nên chúng ta chẳng sợ đau bệnh. “Hôm qua mày không đau, bữa nay mày đau, cho mày chết, tao ngồi đây bất động”. Đó thì mình sẽ diệt nó đó. Con thấy cái phương pháp của Phật đã dạy chúng ta đối trị bệnh. Tại sao chúng ta không luyện tập? tại sao chúng ta không tin?

Cho nên những cái điều mà mấy con đặt trọn niềm tin ở những cái lời của Phật dạy. Không bao giờ mà Thầy dạy một cái phương pháp nào ngoài đức Phật đã nói đâu. Thầy không có dạy bao giờ một cái pháp nào mà Thầy dạy ngoài những cái lời của đức Phật dạy. Thầy làm sống lại đạo Phật, Thầy dựng lại cái nền đạo đức của Phật giáo đều là của Phật giáo hết. Thầy không có gì mới mẻ, Thầy không có đặt mới đâu.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...