140- CHỨNG ĐẠO KHÔNG CÓ GÌ
LÀ CAO SIÊU VĨ ĐẠI
(0:00) …Vì
vậy mà phải sáu tháng miệt mài với cái pháp Như Lý Tác Ý cho đến khi Thầy làm
chủ được bốn sự đau khổ của mình.
Còn bây giờ
mấy con có Thầy, cũng như trước mà có đức Phật giảng bài thuyết pháp đầu tiên
thì sau thời gian đó năm anh em Kiều Trần Như chứng quả A La Hán. Sao mà dễ
dàng vậy? Và cuối cùng những người khác khi được nghe Đức Phật thuyết giảng
xong thì họ cũng vậy, chứng quả A La Hán một cách dễ dàng.
Mà tại sao
thời nay chúng ta cũng con người chứ đâu phải chúng ta là một cái loài vật gì
khác sao? Y như người xưa, người xưa cũng có người thông minh, cũng có người u
tối, thì thời nay cũng vậy. Nhưng mà tại sao người ta rồi nghe người ta chứng đạo,
còn mình nghe rồi mà tu gần chết, mà tu lạc trong tưởng, mà không đạt?
Bởi vậy cho
nên Thầy thấy: Khi hiểu rồi sao mà nó dễ quá, mà chưa hiểu sao lại khó quá! Mà
hầu hết Thầy thấy quý thầy chưa hiểu, cho nên tu coi khó. Đi khất thực thì thấy
mặt nào cũng ỉu xìu, đi cứ gầm gầm gầm gầm, không có thấy cái vẻ hân hoan gì hết!
Tu thì phải hân hoan vui vẻ chứ tu gì mà coi khổ quá, khắc khổ!
Cho nên ở
đây, Thầy xin đọc cái bài cho quý thầy hiểu:
Mọi
người học đạo đều nghĩ chứng đạo là một cái gì quá cao siêu, vĩ đại…
Thật ra thì
quý vị, ở trong não của quý vị từ lâu đến giờ người ta truyền thừa quý vị bằng
cách quý vị hiểu như vậy đó. Cao siêu, vĩ đại lắm mới là người chứng đạo, chứng
như Phật! Ghê quá, nghe như Phật thấy ớn quá!
Thành ra lúc
bấy giờ mình thấy mình nhỏ nhoi, và mình thấy mình là, cái thời của mình là thời
mạt pháp chắc tu khó lắm! Tự cái nghĩ như vậy nó cũng làm cho mình giảm đi cái
hiểu biết của mình và cái sự tu tập của mình, cho nên rất là đau khổ.
Bởi vì Đại
Thừa nó đã gieo vào tư tưởng của chúng ta cái khó khăn đó, cho nên bây giờ Thầy
có nói gì, cởi mở gì thì quý thầy cũng thấy khó khăn. Bởi vì từ lâu nó truyền
thừa một cách lâu dài, làm cho tâm chúng ta thấy quá khó, tu tập theo đạo Phật
quá khó. Sự thật đâu có khó gì đâu!
Cho nên ở
đây Thầy nhắc, mọi người hiện mà đang theo Thầy tu tập ở đây:
… đều
nghĩ chứng đạo là một cái gì quá cao siêu và vĩ đại, nhưng sự thật không phải vậy.
Chứng
đạo là sống với một tâm không bị dục lậu, hữu lậu, vô minh lậu tác động.
(2:35) Các
con thấy không? Dục lậu, hữu lậu, vô minh lậu mà không tác động thì, cái người
cũng bình thường thôi, nhưng mà có dục lậu, dục lậu là gì? Là lòng ham muốn,
mình muốn cái này muốn cái kia.
Bây giờ đó,
mình biết nó là dục lậu thì mình làm sao mình phải theo nó? Ví dụ giờ này nó khởi
muốn ăn, thì mình biết nó là dục lậu rồi chứ gì? Mình khởi thích đi lại thất
kia nói chuyện thì biết nó là dục lậu rồi chứ gì? Thì dừng nó lại!
Còn không
thì… kiếm người ta nói chuyện cho đã thì như vậy là dục lậu, chạy theo dục lậu
rồi! Thì như vậy là nó đơn giản, rất là đơn giản. Mình ngăn, mình diệt những
cái dục lậu.
Còn cái hữu
lậu là những cái mình có. Rồi cái vô minh là cái không hiểu. Mà mình đã học được
cái lớp Chánh Kiến rồi thì mình có minh rồi chứ, đã biết nhân quả, đã biết các
pháp vô thường, đã biết các pháp bất tịnh, thì đó là mình được một số minh rồi
chứ đâu phải là vô minh hết sao?
Cho nên vì vậy
mà có cái vô minh lậu nào tác động được? Không có cái vô minh lậu nào tác động
được. Vì vậy là ngay đó là giải thoát rồi chứ còn đòi gì, ngay đó là chứng đạo
rồi, còn đòi cái gì nữa?
Đòi mấy người
mọc ba đầu sáu tay sao? Hoặc là đòi phải bay lên trời, trên không ngồi xếp bằng
trên trời mới gọi là chứng đạo! Chứng đạo đâu phải là thần thông? Đạo Phật đâu
có dạy chúng ta!
Chứng đạo của
đạo Phật là làm chủ bốn sự đau khổ. Như cô Huệ Ân, đến nay cô Huệ Ân cô cũng
làm chủ được sinh, già, bệnh, chết, bây giờ cô tịnh chỉ được 15 phút hơi thở rồi!
Đó quý thầy
thì chưa tịnh chỉ chứ cô Huệ Ân như mấy con nhìn, cô Huệ Ân cổ viết trong tập vở
cổ trình bày cái sự tu tập, bệnh thì cổ đuổi đi, già thì bây giờ cô còn ngồi được
chứ cổ có nằm liệt chiếu liệt giường đâu?
(4:25) Các
con thấy, vẫn làm chủ được thân mà! Hôm đó cái lưng cổ khòm, bữa nay thì cổ đã
tu tập, cổ đã thẳng được chút ít rồi, đâu có gì đâu! Rồi đây nó sẽ thẳng cũng
như chúng ta thẳng thôi, có gì đâu, tại vì chúng ta không chịu.
Cho nên,
pháp của Phật nó vẫn làm chủ được những sự đau khổ của kiếp người chứ đâu phải
không? Mà hiện diện là chúng ta đã thấy huynh đệ của chúng ta và mọi người ở
đây tu tập thật sự ra Thầy thấy, người ta làm chủ được chứ! Các thầy cũng có
làm chủ được chứ đâu phải là không có làm chủ được?
Như vậy rõ
ràng là pháp Phật thực tế chứ đâu phải… Như vậy rõ ràng là mình có chứng chứ
đâu phải là mình không chứng? Tại sao mình không thấy cái chứng của mình mà
mình cho rằng cái chứng cao siêu vĩ đại nào? Bộ ngồi đó phóng hào quang là chứng
đạo sao, không phải cái chuyện đó!
Cho nên:
Chứng
đạo không có cái gì cao siêu vĩ đại cả, chỉ là một tâm bình thường như mọi người
nhưng không có chướng ngại nào làm cho tâm người đó chướng ngại được.
Nghĩa là bây
giờ, như Thầy bây giờ ai làm Thầy chướng ngại? Có cái gì? Cho nên đối với Thầy,
Thầy thấy nó quá bình thường! Trời ơi, nếu mà cỡ trước hồi đó Thầy biết người
ta dạy cho Thầy, Thầy cần gì phải tu cho cực!
Nghĩa là
không có chướng ngại nào mà tác động vào được. Còn hễ mình bị chướng ngại tức
là mình bị ác pháp chứ gì? Cho nên Đức Phật dạy ngăn ác diệt ác, sanh thiện
tăng trưởng thiện. Mình sống hàng ngày như vậy là giải thoát rồi còn đòi hỏi gì
nữa? Đó là cái cụ thể rõ ràng!
Chứng
đạo không có nghĩa là chứng thần thông, mà chứng đạo chỉ là một tâm biết, một
tâm bất động trước các pháp và các cảm thọ.
Chứng
đạo chỉ là sống với tâm thanh thản an lạc và vô sự, lúc nào cũng như lúc nào,
không bị kiềm chế, không bị bắt buộc phải tu như thế này, như thế kia.
(6:16) Nghĩa
là mình chứng đạo rồi đâu bắt cái tâm mình, mà buộc mình phải tu như thế này,
tu như thế (kia). Còn bây giờ mấy con thấy tâm thanh thản an lạc vô sự cứ bắt
nó phải quán thân, rồi bắt nó phải đi kinh hành, bắt nó phải thế này thế kia…
Mà Thầy thường
nhắc, ví như buồn ngủ mình đi mà không buồn ngủ thì thôi, mình người chứng đạo
mà ăn thua gì mà sợ? Tới giờ đi ngủ rồi cứ ngủ chứ ai biểu không ngủ? Ông Phật
ngày xưa ông tu rồi đến canh giữa ông còn nằm ông nghỉ kia mà, nghỉ ngơi kai
mà, đâu có gì đâu? Còn nó ngủ cứ ngủ kệ nó, ăn thua gì, nó đâu phải là mình đâu
mình sợ? Các con hiểu.
Cho nên,
trong cái vấn đề tu tập nó quá cụ thể rõ ràng. Chứng đạo đâu phải là cái gì khó
đâu. Nó đâu phải một cái chứng đạo để trở thành con người siêu việt?
Đừng hiểu một
cách sai lệch của đạo Phật như vậy thì làm cho Phật pháp nó càng lệch xa, làm
cho Phật pháp nó càng xa con người. Làm cho người ta thấy người ta tu không có
được, làm cho nó không có gần gũi với con người. Mà đạo Phật là đạo của con người,
là đạo gần với con người, cách sống của nó rất là bình thường!
Chứng
đạo chỉ là sống với tâm thanh thản, an lạc, vô sự, lúc nào cũng như lúc nào,
không bị kìm chế, không bị bắt buộc phải tu như thế này phải tu như thế kia. Chỉ
có một điều quan trọng nhất đó là chúng ta phải quyết tâm buông xả đời sống
nhân quả hiện có của chúng ta.
Nghĩa là
trong cái đời sống chúng ta là đời sống nhân quả, chúng ta có quyết tâm buông xả
cái đời sống nhân quả đó không? Nhân với quả. Mà có quyết tâm thì chúng ta mới
có buông xả được, mà không quyết tâm thì làm sao? Ví dụ như bây giờ muốn ăn mà
cứ đi ăn thì làm sao? Đó là đời sống nhân quả mà!
À nó muốn ngủ,
giờ này mình chưa cho phép nó ngủ thì mình tìm cách mình đừng có cho nó ngủ,
thì như vậy là mình làm chủ đời sống nhân quả. Mình muốn buông xả cái nhân quả
đó thì phải làm như vậy, phải chống lại cái nhân quả đó như vậy, thì như vậy là
mình giải thoát chứ có gì đâu!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét