112- GIỮ NĂM GIỚI LÀ GIỮ
NĂM TIÊU CHUẨN ĐẠO ĐỨC LÀM NGƯỜI
(1:50:05) Trưởng
lão: Thầy trả lời câu thứ ba về năm giới.
Các con quy
y Tam Bảo năm giới là đức hạnh làm người, tiêu chuẩn làm người. Trong năm giới
này mà chúng ta phạm một giới là chúng ta chưa xứng đáng làm người, phải giữ
gìn năm đức hạnh này để chúng ta làm con người xứng đáng là con người.
Đức Phật
nói: "Được thân người là khó, mà được Phật pháp còn khó hơn". Được
thân người mà mang tâm của chúng sinh, loài động vật: Các con thấy người ta giết
người không gớm tay, người ta ăn thịt chúng sanh mà không xót xa, đó không phải
là loài động vật sao mấy con? Giới luật của Phật dạy chúng ta: Con người thật sự
là con người không còn ăn thịt nhau nữa.
Con người thật
con người thì hạnh phúc vô cùng. Làm sao trong một gia đình vợ chồng chung thủy,
không tà dâm, không gian díu người khác, vợ thương chồng, chồng thương vợ, sống
nuôi dưỡng các con trong tình chung thủy? Các con thấy hạnh phúc vô cùng. Chỉ
có một giới không tà dâm mà đem lại hạnh phúc cho chúng ta vô cùng trong gia
đình.
Thế không
quý sao mấy con?! Vậy sao mấy con không sống giới luật của Phật để đem lại hạnh
phúc cho mình? Mấy con nhớ năm giới rất là tiêu chuẩn làm người, mấy con thiếu
một giới là mấy con không xứng đáng làm người. Thầy nói đơn sơ hai giới để mấy
con thấy:
Giới không
tham lam trộm cắp. Nếu mọi người trên đời này không tham lam trộm cắp, làm sao
có người ăn cắp, có người lấy của người khác, có người ăn lo hối lộ, có người
tìm mọi cách để lấy của người khác, có người mua vé số, có người đánh đề, có
người cá ngựa, làm sao có những hạng người này khi mà họ không tham lam trộm cắp?
Các con thấy
giới luật của Đức Phật dạy chúng ta là một con người thật sự là một con người.
Thế mà chúng ta không giữ cho nên chúng ta còn mua số đề, còn đánh đề, còn cá
ngựa, còn mua vé số; mỗi một đồng muốn kiếm triệu đồng, đó là tham lam, trộm cắp
mấy con.
(1:52:30) Là
đệ tử của Phật nghèo chấp nhận nghèo, thiểu dục tri túc, ăn cháo không cầu cơm,
mà không tham lam trộm cắp, của ai cho thì nhận, mà không cho nhất định là
không lấy, từ bỏ không lấy của không cho.
Đó là Đức Phật
đã dạy, giới luật của Phật đã dạy, đức hạnh của Phật đã dạy, chúng ta phải chấp
hành, là đệ tử của Phật phải xứng đáng là đệ tử của Phật.
Người đệ tử
của Phật không được nói dối. Mặc dù nói dối không hại người khác nhưng không được
nói dối, phải thành thật có nói có, không nói không, vậy mới là xứng đáng. Nói
dối người ta phát giác, người ta hiểu mình sẽ mất uy tín.
Mấy con là
những người giữ tiền bạc, là những người ghi sổ sách những Phật tử cúng dường
in kinh sách, mà mấy con làm không rõ ràng, không cụ thể, mấy con sẽ bị nghi ngờ,
đó là tội dối trá.
Cho nên ở
đây khi mà chúng ta tổ chức từng nhóm, thì chúng ta tổ chức một, hai người
trong cái ban giữ gìn tài khoản của tổ Thọ Bát Quan Trai đó. Bởi vì tổ Thọ Bát
Quan Trai đó sau này trở thành hội từ thiện cho Trung tâm An dưỡng Từ thiện
Chơn Lạc để đóng góp công, góp của, góp sức của mình để xây dựng nền đạo đức của
Phật giáo sau này.
Có một bức
thư Thầy kêu gọi mấy con hộ trì, trong gia đình mình có năm người đều bằng
lòng, vui vẻ làm việc từ thiện này, thì chúng ta mới làm. Còn không, nếu năm
người mà có một người không chấp nhận thì không nên đóng góp tiền cho Trung tâm
An dưỡng Từ thiện.
Bởi vì chúng
ta vì lợi ích mọi người cho nên chúng ta vét từng mồ hôi nước mắt của chúng ta
ra mà góp, để chúng ta làm xây dựng nền đạo đức cho quê hương, xứ sở chúng ta,
chúng ta không tiếc sức mình. Vậy thì cái người mà lãnh ban tài khoản phải thấy
trách nhiệm mình rất lớn, ghi rõ ràng đừng để người khác nghi ngờ mình sử dụng
tiền trong đó.
(1:54:50) Đó
là những điều Thầy nhắc nhở. Hôm nay cái tổ chức nhóm nào theo nhóm nấy, có tài
khoản riêng của tổ Thọ Bát Quan Trai đó, chứ không được tổ này kêu tổ kia đóng
góp, không được điều đó, kêu tổ viên đóng góp cho tổ mình, không được, tổ nào
đóng theo tổ nấy. Làm những công việc này rõ ràng, cụ thể, để xác định chúng ta
là những người Phật tử không dối trá, không gian tham.
Hôm nay Thầy
căn dặn như vậy để sau khi các tổ Thọ Bát Quan Trai thành hình tổ chức, khi đó
mỗi tổ đều gửi về danh sách cho Thầy nắm biết, để sau này Thầy đứng trên đỉnh của
Trung tâm An dưỡng Từ thiện Chơn Lạc mà điều khiển các tổ để đi về Trung tâm để
tu tập, học đạo đức.
Phải có cách
thức tổ chức hẳn hoi, thí dụ Thầy báo tin cho tổ nhóm: Hôm nay tổ này được sắp
xếp những người nào do tổ nhóm sắp xếp về học đạo đức trong một tuần lễ, một
tháng, thì tổ đó phải sắp xếp tổ chức về ngay Trung tâm An dưỡng tập trung.
Rồi tổ này rời
khỏi Trung tâm An dưỡng thì tổ khác tiếp tục vào, cho nên từng lớp chúng ta sẽ
tu tập, huấn luyện, học đạo đức liên tục, không có người nào không học đạo đức,
do sự tổ chức chặt chẽ.
Chứ không
bây giờ tổ này có một, hai người nhảy vô cũng xin, tổ bên kia cũng nhảy vô xin
Thầy, làm sao điều này được? Như vậy là lộn xộn, không có đúng.
Cho nên phải
tổ chức hẳn hoi cụ thể để sau này Thầy điều khiển rất dễ dàng và ban điều khiển
của trung tâm rất dễ dàng giúp đỡ cho quý vị có nơi ăn chỗ ở hẳn hoi, học tập hẳn
hoi, có lớp lang đàng hoàng.
Đó là cái tổ
chức để xây dựng nền đạo đức của Phật giáo, chứ không phải nói suông suông, chứ
không phải về đây nghe Thầy nói, dạy đạo đức rồi lỗ tai bên đây chạy qua bên
đây, rồi nó mất hết, chỉ nhớ có chút ít nào đó, rồi sống mãi, sống hoài mà đạo
đức chẳng có ra gì.
(1:56:57) Đó
là phải học, phải tổ chức hẳn hòi, đào tạo tại Tu viện.
Cho nên năm
giới của Đức Phật rất cần thiết cho con người. Chúng ta muốn làm người hay là
làm loài động vật? Chắc chắn ai cũng muốn làm người. Vậy năm tiêu chuẩn làm người
phải giữ gìn trọn vẹn.
Hiện giờ vì
chúng ta sinh ra chúng ta chưa biết, cho nên hôm nay chúng ta đã lầm lạc. Chúng
ta từ một loài động vật mà trở thành con người thì chúng ta phải biết cái tiêu
chuẩn làm người. Và từ cái tiêu chuẩn làm người đó chúng ta hướng đến nó và
chúng ta cũng nhập vào nó tức là sống đúng.
Cho nên hồi
nãy Thầy có nói, đã quy y Tam Bảo, thọ Ngũ Giới một năm, hai năm, ba năm, năm
năm, mười năm rồi mà vẫn còn gắp thịt ăn được thì quý vị nghĩ sao? Là đệ tử của
Phật, là người đã quy y Tam Bảo!
Cho nên Thầy
nói thật sự ra Phật giáo có mà không có người hướng dẫn làm cho các con từng
theo Phật giáo mà từng đau khổ, mở miệng ra nói thì làm cho người khác khổ,
mình khổ.
Các con hiểu
được, thay vì vào Phật giáo một năm là được rèn luyện thì sau đó gia đình hạnh
phúc vô cùng, không bao giờ chồng nạt vợ mà vợ nói gay gắt chồng, không bao giờ
có điều đó, vì lớp Chánh Ngữ mấy con có học mà. Chánh Ngữ làm sao có nói lời
nói như vậy được?
Cho nên mấy
con thấy Phật giáo chuẩn bị cho chúng ta đầy đủ tất cả cái cuộc sống chúng ta đối
xử với nhau trên hành tinh này. Thế mà chúng ta không học, lại đi học nhảm nhí
những cái điều không đúng của Phật giáo mà chúng ta cho là đúng, thì rất là
nguy hiểm.
Năm giới nó
quý lắm mấy con, năm đạo đức tiêu chuẩn làm người. Mấy con muốn hơn nữa thì mấy
con Thọ Bát Quan Trai, chuẩn bị cho tư thế bước vào trở thành người tu sĩ.
(1:58:58) Các
con thấy Đức Phật sắp xếp từng lớp lang, người cư sĩ phải sống năm giới. Mà chuẩn
bị cho mình bước vào tu sĩ là phải tám giới, tức là Bát Quan Trai. Các con thấy
chưa? Chuẩn bị là hàng tháng mình tập một ngày, hai ngày là chuẩn bị, chứ mình
chưa phải là tu sĩ thật sự. Nhưng đến tu sĩ thật sự là mười giới phải nghiêm chỉnh,
tức là mười giới Sa Di.
Các con thấy
chưa? Đức Phật dạy chúng ta có từng lớp chứ, đâu có phải muốn vô ngang lớp nào
thì vô. Mười giới Sa Di chưa xong mà lên thọ làm Tỳ Kheo, làm Hòa thượng, Thượng
tọa giới luật tan nát hết, còn chỗ nào mà làm Thầy xứng đáng của chúng ta.
Đức Phật
nói: "Giới luật còn là Phật pháp còn, giới luật mấy là Phật pháp mất".
Qúy vị là Hòa thượng mà quý vị giới luật như vậy, làm sao mà Phật pháp không mất?
Ai nương vào quý vị được?
Mà quý vị dạy
những điều mê tín dị đoan, làm cho người ta theo cái lời dạy người ta tin tưởng
quý vị, người ta đem của tiền cho quý vị. Người ta vì thương cha, thương mẹ người
ta nên người ta đến đây bỏ tiền ra, trai tăng cúng dường để cầu siêu, cầu an,
quý vị ngồi trên cao ăn sung sướng, mà quý vị làm cái hạnh quý vị có đúng
không? Có xứng đáng chúng tôi quỳ lạy quý vị không?
Đức Phật bảo
rằng: "Người giữ gìn giới luật xứng đáng cho chúng ta chải tóc cho
những người khác đi trên đó". Nghĩa là thấy cái người giới luật mà giữ
gìn nghiêm chỉnh, chúng ta chải tóc lên cho cái người giữ gìn giới luật đi trên
tóc của chúng ta.
Các con thấy
lời Đức Phật dạy có đúng không? Người đó là người xứng đáng. Chúng ta tìm một vị
thầy, đâu phải tìm vị thầy có thần thông phép tắc, có Tam Minh Lục Thông, mà
tìm một vị thầy giới luật nghiêm chỉnh. Đức Phật dạy như vậy mà.
Cho nên ở
đây chúng ta thấy rất rõ ràng năm giới rất quan trọng đối với người cư sĩ. Khi
chúng ta không biết Phật pháp, đã biết Phật pháp thì thứ nhất bản thân chúng ta
phải thực hiện năm giới.
Mà thực hiện
năm giới dù gia đình có cản ngăn cách gì chúng ta quyết định tùy thuận không
nói lại, nhưng vẫn giữ gìn trọn vẹn. Tùy thuận không làm những người khác,
nhưng không bị lôi cuốn vào ác pháp, phải nhớ kỹ điều này.
(2:01:10) Khi
chúng ta là người Thọ Tam Quy Ngũ Giới rồi, thì chúng ta phải cố gắng khắc phục
trước nghịch cảnh.
Có nghĩa là
người vợ được thọ Tam Quy Ngũ Giới, người chồng không cho, và đồng thời trong bữa
ăn vẫn gắp thịt bỏ cho người vợ, làm cho người vợ phá giới, tội đó là người chồng
phải lãnh đủ.
Nhưng chúng
ta kiên trì, nhất định thà chết trong giới luật, chứ không vì chồng con mà phạm
giới, phá giới. Từ đó sự cương quyết của chúng ta sẽ dẫn dắt gia đình chúng ta
đi vào đạo Phật.
Thầy bảo rằng
các con mạnh mẽ cương quyết, mình không bảo gia đình ăn chay Niệm Phật, muốn ăn
mặn các con sẽ mua thực phẩm người ta đã giết sẵn đem về làm thực phẩm cho chồng
con ăn, nhưng riêng mình không ăn một miếng nào cả. Đó là người đệ tử của đạo
Phật đứng trước ác pháp không bị ác pháp lôi, mới xứng đáng là người đệ tử.
Có nghịch cảnh
mới biết được nghị lực chúng ta chiến đấu trong nghịch cảnh để giữ gìn giới luật,
để xứng đáng là con người là con người. Chúng ta không đầu hàng trước ác pháp,
trước nghị lực đó là người đệ tử của đạo Phật.
Nếu mấy con
là đệ tử của Thầy, Thầy sách tấn khích lệ mấy con chống lại tất cả ác pháp, sống
thiện pháp chuyển biến gia đình mình trở thành gia đình hạnh phúc.
Mới đầu khó
khăn, sau này mấy con là phụ nữ mấy con sẽ dẫn dắt chồng con mình đi vào con đường
của đạo Phật. Làm một người nam, là một người chồng, mấy con sẽ dắt cả vợ con
mình đi vào con đường của đạo Phật, đúng đạo đức làm người, sống không làm khổ
mình, khổ người.
Thầy mong rằng
mấy con còn mặt Thầy trên thế gian này, mấy con là đệ tử của Thầy nhất định
không đầu hàng trước các ác pháp. Sóng to, gió lớn chúng ta ở trên đầu sóng, đừng
để sóng dập chúng ta xuống.
Các con nhớ
kỹ. Hôm nay Thầy đến đây là những lời sách tấn, khuyên lơn: Là những người đệ tử
của Phật, phải mạnh mẽ, can đảm, nghị lực, bền chí, không đầu hàng trước ác
pháp, vì ác pháp sẽ đem đến khổ đau cho mình, cho người. Cho nên chúng ta quyết
định là giữ giới nghiêm chỉnh, thà chết trong giới, không hề phạm giới.
(2:03:32) Giới
của người cư sĩ có năm giới mà mấy con giữ không trọn thà chết đi cho rồi! Đừng
có sống chi mà làm một loài động vật, có xứng đáng gì không? Nghĩa là năm giới
mà có sống được có bốn giới cũng là còn mang bản chất của động vật, của loài
thú vật, như vậy chưa xứng đáng là người đệ tử Phật.
Đệ tử của Phật
là phải sống đúng giới luật mới là đệ tử của Phật. Đầu tiên, một năm đầu chúng
ta cố gắng hướng đến và sống tập luyện để sống đúng vào giới. Năm sau là chúng
ta phải sống trong giới, tức là nhập giới.
Cũng như đầu
tiên chúng ta tu tập "Tâm thanh thản, an lạc, vô sự", bảy
tháng sau chúng ta phải nhập vào "Tâm thanh thản, an lạc, vô sự",
tức là chứng đạt chân lý, như vậy mới xứng đáng là đệ tử của Phật.
Cho nên Đức
Phật nói tu tập bảy ngày, bảy tháng, bảy năm, thì ít nhất chúng ta cũng phải bảy
tháng chúng ta phải chứng, tệ nhất là bảy năm. Nhưng mà Thầy dứt bảy năm, Thầy
thấy thiệt xót xa. Đạo Phật đâu phải khó, giới luật sống đúng, giữ gìn tâm
thanh thản, an lạc, vô sự bảy tháng, sáu tháng, năm tháng quý vị đã chứng đạo.
Thầy ngày
xưa khi bỏ Thiền Đông Độ, khi không còn tu pháp Đại thừa, Thầy trở về tu pháp
Như Lý Tác Ý, chỉ ngồi tựa cửa thất của mình, nhìn trời, nhìn trăng mà tác ý:
"Tâm như cục đất, ly tham, sân, si hết, tham, sân, si là đau khổ!".
Thầy chỉ tác
ý như vậy, rồi ngồi lặng lẽ để tâm thanh thản, an lạc, vô sự, có niệm nào, có cảm
thọ nào, ngay tác ý: "Thọ là vô thường, đi đi! Ở đây không phải là
chỗ dung chứa cho bọn mày!" - thì tự nhiên thanh thản, an lạc, vô
sự trở lại.
Cứ như vậy
mà sáu tháng sau Thầy đủ thần lực làm chủ sự sống chết, nhập Tứ Thánh Định. Chứ
không có nhập thiền, nhập định. Thầy có ngồi thiền, ngồi định gì đâu! Ngồi mà tựa
cửa cũng như người mẹ tựa cửa trông con, mà con giờ này đi học không thấy về.
Các con có
thấy người mẹ trông con? Thầy là người ngồi tựa cửa để trong tâm hết tham, sân,
si. Và từ đó tâm hết tham, sân, si.
Đây là kinh
nghiệm tu tập của Thầy. Cho nên Thầy dạy các bác, các cụ đều ở trên tâm thanh
thản, an lạc, vô sự mà tác ý đuổi tất cả những tham, sân, si ra khỏi. Còn niệm
là còn tham, sân, si, hết niệm là hết tham, sân si. Còn đau khổ là còn ác pháp,
hết đau nhức trong thân là hết ác pháp.
Các con thấy
chưa? Cụ thể, rõ ràng tu tập có cách thức, hẳn hòi, có phương pháp chứ đâu phải
không có phương pháp. Nhưng biết rõ rồi mà không tu, là các con đã phí đời
mình.
Thầy xin nhắc
lại:
"Tấc
bóng thời gian, một tấc vàng.
Tấc vàng
tìm được không gì khó,
Tấc bóng
thời gian khó hỏi han.”
Giờ này ngồi
nghe Thầy nói, một lúc nữa lấy lại giờ này được không? Phí thời gian này được
không? Hay là đi qua? Tuổi đời chồng chất, rồi sẽ đi vào cõi chết, vô thường sẽ
đến. Đến đây Thầy chấm dứt trả lời ba câu hỏi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét