103- GIỮ TÂM BẤT ĐỘNG, TỰ TẠI
LÀM CHỦ SỰ SỐNG CHẾT
Còn muốn làm
chủ sự sống chết của chúng ta, bây giờ một cơn bệnh ngặt nghèo làm chúng ta
không thở được, do đó chúng ta có thể sắp chết, thì người đang bệnh chỉ cần
nói: "Tâm thanh thản, an lạc, vô sự!’ - tức là thực hiện chân
lý của đạo Phật, tức là giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Rồi bảo rằng:
"Hơi thở phải thở lại bình thường!", thì lúc bấy giờ hơi thở lần
lượt thông suốt, thì như vậy chúng ta làm chủ được sự chết của chúng ta.
(25:21) Và
bây giờ chúng ta thấy rằng cơ thể suy yếu, không còn sức sống trong thế gian
này nữa, thì chúng ta bảo ngay rằng:"Tịnh chỉ hơi thở! Bỏ xác thân này,
không cần dùng nữa!" - thì ngay đó chúng ta thấy hơi thở từ từ chậm
và dừng lại, rồi chúng ta ra đi một cách rất tự tại trong trạng thái Tứ Thiền,
một trạng thái an lạc tuyệt vời.
Thế mà chúng
ta có phương pháp như vậy, được làm người như vậy, mà tại sao chúng ta không thực
hiện lời dạy của Đức Bổn Sư?!
Ngài là người
cha lành dám hy sinh sự giàu sang, cung vàng điện ngọc, vợ con và hy sinh cả
thân mạng của mình để đem lại giáo pháp đạo đức tuyệt vời cho loài người có những
hành động làm chủ sự sống chết, tức là đạo đức không làm khổ mình. Thế chúng ta
là con người được biết Phật pháp, được học Phật pháp, tại sao chúng ta không tu
tập, để phí bỏ một đời người?
Đời này
chúng ta làm người, đời sau chúng ta biết có được làm người không? Biết bao
nhiêu thân mạng đã nuôi dưỡng thân chúng ta, thì chúng ta phải trả những nghiệp
quả. Mà trả những nghiệp quả đó thì biết chắc chúng ta còn làm thân người được
nữa hay không? Không làm thân người làm sao làm chủ được bốn sự đau khổ này.
Giờ phút các
bác, các cụ ngồi trước mặt Thầy thời gian còn ngắn lắm. Nếu chẳng qua nhìn xét
mình tâm tham, sân, si còn thì phỏng chừng giờ phút lâm chung quý bác, quý cụ
có đủ sức giữ gìn tâm thanh thản, an lạc, vô sự không? Hay là rối loạn, hay là
mất tỉnh thức để rồi tiếp tục tái sinh làm người, làm thú vật? Quá uổng!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét