08- DẪN TÂM VÀO AN TRÚ
(05:54) Tu sĩ (cô Liễu Châu): Con xin
phép Thầy, con được cái may mắn là con tu pháp Thân Hành Nội rất là ổn định.
Con thấy khi mà con tu Thân Hành Nội, con ngồi con tu 1 phút thì con thấy nó
không có niệm. Thì hôm nay Thầy nói ngồi 30 phút thì con tu là buổi sáng. Trong
cả bốn thời. Thì trước tiên con rút ra những cái lỗi là con thấy nó vô cái an,
con không tác ý, tức là con đi luôn, xong cái tưởng nó lọt vào. Do đó mà bây
giờ tu hơi thở con luôn hướng tâm con tác ý: "Hít vô tôi biết tôi
hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra". Nhờ cái dẫn tâm đó mà con tu tập
30 phút mà nó không có niệm. Đi kinh hành thì con có thể đi được 1 tiếng, 2
tiếng mà không thấy có cái gì hết.
Trưởng lão: Như
vậy là cái Thân Hành Ngoại con rất tốt. Như vậy là cái trạng thái nhiếp tâm của
con rất tốt. Bây giờ chỉ còn cái trạng thái an trú tâm. Như vậy là con sẽ
chuyển qua cái phương pháp không còn nhiếp tâm nữa, mà an tịnh. Thí dụ như bây
giờ hơi thở thì con: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an
tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra". Mà khi mà con thấy cần đi
kinh hành thì con cũng nhắc tâm mình: "An tịnh thân hành tôi biết
chân mặt bước, an tịnh thân hành tôi biết chân trái bước". Rồi
con nhắc nó vậy, nhắc nó an tịnh thôi, chứ không có nhắc nó biết bước đi, con
hiểu không? Đó là con đã nhiếp tâm được rồi, thì bây giờ phải an trú tâm. Con
bây giờ phải an trú chứ không thể nào mà còn nhiếp tâm nữa, bởi vì nhiếp tâm
được rồi. Cho nên cái thời gian của con nó phải còn thu ngắn, và cái căn bản
của con, vừa cái Thân Hành Ngoại mà vừa cái Thân Hành Nội. Đó là cái phước của
con đủ, cho nên cả hai cái con đều tu tập được.
Nhưng
mà có cái điều kiện là hiện giờ con thấy đi kinh hành thì con lại tỉnh táo, con
lại nhiếp tâm nó lại dễ dàng. Nó không những 30 phút mà 1 giờ cũng rất dễ dàng,
không có khó khăn, thì rõ ràng là con đã nhiếp tâm được rồi. Cho nên vì vậy mà
những cái trạng thái tưởng nó không vô được là do cái pháp Như Lý Tác Ý. Con
tác ý, con giữ cái ý thức con không bị chìm, không bị mất.
(08:12) Cho nên vì vậy mà hiện giờ tuổi con lớn
phải lo an trú. Mà giờ an trú được, mà trong khi an trú được rồi, con nhắc mà
nó có an trú thì con hãy trình bày lại cái sự an trú đó cho Thầy. Để kịp thời
Thầy biết cái đó an trú đúng, thì Thầy sẽ đưa cho con đi vào cái chỗ mà nhiếp
tâm Tứ Niệm Xứ. Thì trong khi thời gian mà nhiếp tâm Tứ Niệm Xứ, thì con cũng
dùng cái pháp Như Lý Tác Ý để mà giữ tâm mình, để cho nó. Khi nó an trú được
rồi thì con dẫn nó vào Tứ Niệm Xứ liền tức khắc, để giữ: "Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự". Cho đến khi nó 6 tiếng đồng hồ.
Lúc bấy giờ thì Thầy sẽ đưa con vào cái khu mà chuyên tu để luyện cái nội lực.
Trong khi đó thì con luyện cái nội lực, nó có đủ Tứ Thần Túc rồi thì coi như là
thực hiện Tam Minh là xong con đường tu của con. Mà trong cái tuổi con cũng lớn
rồi, phải cố gắng, cố gắng khắc phục con.
Bây
giờ cái giai đoạn này thì con phải tu "An tịnh". Con nhớ
câu đó chứ: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân
hành tôi biết tôi thở ra". "An tịnh thân hành tôi biết chân trái
bước, an tịnh thân hành tôi biết chân mặt bước". Con nhớ câu đó
rồi hen. Rồi con nhớ kỹ câu đó để mà cứ nhớ an tịnh. Chứ không phải là còn
nhiếp tâm ở trong cái hơi thở hoặc là cái bước đi nữa, mà an tịnh trên cái bước
đi. Rồi con.
Tu sĩ (cô Liễu Châu): Dạ con kính bạch Thầy chỉ có cái câu đó thôi thì nó sẽ đi mãi.
Trưởng lão:
Nó đi chừng nào mà có an trú được, mà khi mà an trú được thì con không tác ý
nữa. Con nhớ kỹ, khi mà con tác ý, nó an trú được là không tác ý nữa. Cứ để cho
nó an trú, rồi coi thử coi nó sanh ra những cái trạng thái tưởng nào. Nếu mà nó
có những cái gì nó lại khác ngoài cái an trú này, thì con lại nhắc phải xả.
Hoặc là con phải trình lại cho Thầy liền, đặng Thầy cho con cái pháp để diệt
những cái trạng thái tưởng, để nó trở về cái sự an trú của con. Để sau đó thì
Thầy dẫn con đi vào Tứ Niệm Xứ, cho nó kéo dài được cái thời gian bất động tâm
của con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét